Sau khi luyện tập khởi động và ăn sáng xong, học sinh tập trung ngồi ở sân nhận giấy điền thông tin khám sức khỏe và nghe thông báo về hoạt động sắp tới đây. Do số lượng học sinh lớn nên hoạt động sẽ bị giới hạn, mỗi lớp chỉ được chọn ra một nam một nữ có thể lực tốt nhất để tham gia, ngoài việc kiểm tra sức khỏe còn phải trải qua một cuộc đua năng lực.
Khi nghe nhắc đến hoạt động là thử thách thực tế hai ngày một đêm trong rừng không có sự giám sát của thầy cô và chỉ huy, tất cả các thử thách đều phải tự mình thực hiện và hợp tác với mọi người. Sở dĩ có sự giới hạn và chỉ dành cho những người có sức khỏe và tinh thần tốt bởi việc vào rừng thật sẽ khó tránh được những tình huống nguy hiểm phát sinh, để có được trải nghiệm đảm bảo an toàn cần đòi hỏi khắc khe về cá nhân tham gia.
Ngay khi nghe nói đến cần phải hợp tác với mọi người, trong đầu Du Uyên Nhi lập tức có suy nghĩ vô cùng quan trọng, nhưng việc được thông qua lựa chọn tham gia đối với Khang Bất Dịch dễ như trở bàn tay, còn đối với cô thì nhắm mắt cũng biết không có khả năng.
Buổi trưa ăn cơm, Du Uyên Nhi nghĩ ngợi thật kỹ lượng mới quyết định nói ra mong muốn, cô tin đây là cơ hội để Khang Bất Dịch hoàn toàn hòa nhập với tất cả mọi người, và quan trọng nhất là có thể để lại một kỷ niệm thú vị trong anh và những người cùng tham gia.
“Bất Dịch, hoạt động... cậu có định tham gia không?” Du Uyên Nhi mong chờ lên tiếng dò hỏi.
“Không hứng thú”
“Nhưng mà, mình muốn tham gia”
Khang Bất Dịch chợt bất động vài giây, vẻ mặt đăm chiêu nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: “Biết rồi”
Du Uyên Nhi mừng rỡ nhưng vẫn kịp kiềm chế lại, quay sang nhìn Ái Ái và Trư Mỹ Nhân, cả hai đều bày ra vẻ mặt kinh ngạc, lén lút giơ ngón cái tán thưởng.
Lý Vũ Hàn ngồi phía bên kia của Khang Bất Dịch, nghe và thấy hết cuộc đối thoại vừa rồi, anh bật cười thì thầm khen ngợi cậu bạn ngày càng mất chính kiến này: “Ngày trước cái gì cũng không muốn làm, bây giờ bạn gái làm nũng vài câu liền thuận theo, tiền đồ xán lạn đấy!”
Trước lời nói khích, Khang Bất Dịch nhếch môi cười lạnh, chậm rãi phản kích: “Còn hơn có thằng muốn cũng không có!”
Chỉ cần một lời nói không cần tức giận hay kích động Khang Bất Dịch cũng có thể dễ dàng hạ gục Lý Vũ Hàn trong chớp mắt, muốn loại bỏ ai đó không cần phải chứng tỏ bản thân tài giỏi hơn họ, cứ nhắm vào điểm yếu mà đánh ắt sẽ thành công.
Buổi chiều khám sức khỏe, ngay khi người đo chiều cao cho Du Uyên Nhi nói với người ghi vào giấy khám là một mét năm mươi chín, cô vội hạ thấp giọng xin xỏ: “Bác sĩ, có thể ghi cho con một mét sáu không?”
Người bác sĩ nam đó cười cười hiểu ý, thẳng thắn vạch trần: “Con gái thấp một chút có gì đâu mà ngại?”
“Nhưng khoảng cách giữ số năm với số sáu lại là hai đơn vị, bác sĩ, làm ơn ăn gian cho con một cen ti mét thôi” Du Uyên Nhi nhăn nhó khổ sở van nài.
Vị bác sĩ đó buồn cười bảo người ghi sửa lại một mét sáu cho Du Uyên Nhi, cô còn đang hí hửng cầm giấy chạy sang chổ Ái Ái