Buổi tối cùng nhau ra quán nhỏ bên đường ăn mừng Giáng sinh, trong suốt khoảng thời gian Khang Bất Dịch và Du Uyên Nhi chia tay, Lý Vũ Hàn luôn dằn vặt bản thân, ngoài giờ học ra chỉ giam mình trong nhà, thậm chí không dám nhìn mặt Khang Bất Dịch.
Nghe được chính miệng Khang Bất Dịch xác nhận quay lại với Du Uyên Nhi, Lý Vũ Hàn như sống lại lần nữa liền nghĩ đến chuyện phải ăn mừng lớn. Kết quả, năm người ngồi ngoài quán chỉ toàn nghe tiếng của Lý Vũ Hàn.
Suốt mười lăm phút đầu dành riêng cho Lý Vũ Hàn bày tỏ cảm xúc bị kiềm nén trong thời gian dài vừa qua. Đợi Lý Vũ Hàn nói xong tạm nghỉ lấy hơi, Du Uyên Nhi tò mò lên tiếng hỏi: “Sao hôm qua cậu không đến tham dự hôn lễ của anh trai Bất Dịch vậy?”
“Hôm qua m...” Lý Vũ Hàn đang nói bỗng vấp lại, liếc nhanh qua Khang Bất Dịch rồi bỗng nở nụ cười gượng gạo vội tiếp lời: “Hôm qua mình vẫn đang ở nhà mợ, bà ấy giữ quá nên không về kịp”
Du Uyên Nhi rất nhanh nhận ra Lý Vũ Hàn đã cố ý nói tránh đi, có lẽ anh cũng như cô, sợ vô tình làm Khang Bất Dịch tổn thương trong lòng. Cô không dám tưởng tượng đến, một người ở độ tuổi biết nhận thức cuộc đời phải trưởng thành trong hoàn cảnh bị bố mẹ bỏ rơi chắc chắn không dễ dàng gì, kể cả tâm lý cũng biến đổi theo chiều hướng tiêu cực.
Đến hơn tám giờ, đường phố tấp nập người qua lại, già trẻ lớn bé hay những cặp tình nhân đều cười nói vui vẻ. Bàn bên cạnh là một gia đình, bề ngoài tuy ăn mặc có vẻ không khá giả gì nhưng lại rất hòa thuận, hai đứa trẻ một trai một gái cùng bố mẹ tạo nên một khung cảnh gia đình ấm áp.
Du Uyên Nhi xoay đầu nhìn Khang Bất Dịch, phát hiện anh cũng đang nhìn về gia đình đó ở sau lưng, hàng mi anh rũ nhẹ xuống mang theo những tâm tư chưa từng được nói thành lời, anh bỗng xoay đi, trên môi là nụ cười nhạt.
Lòng Du Uyên Nhi vì lo lắng cho Khang Bất Dịch mà nặng thêm từng chút, cô luôn ước mình có thể làm một điều gì đó để xóa tan những muộn phiền trong anh, giúp anh cảm nhận được hơi ấm của gia đình mà anh cần nhất.
Du Uyên Nhi tựa lưng vào ghế với dáng vẻ chán nản, cô chìm trong suy nghĩ tách biệt với không gian náo nhiệt xung quanh. Tay đặt trên đùi bỗng có một bàn tay khác nắm lấy, Du Uyên Nhi không ngẩng đầu, dùng hai bàn tay sờ vào những ngón tay kia, không hề mềm mại mà có chút nhám, móng tay vuông vức được cắt ngắn rất gọn gàng sạch sẽ.
Trên đường dạo phố ngắm khung cảnh lung linh của đêm Giáng sinh, tâm hồn của Du Uyên Nhi cứ theo những ngọn gió lành lạnh cuối năm bay đi mất. Dù biết rằng hiện tại là rất sớm nhưng Du Uyên Nhi không thể chờ thêm được nữa, không chần chừ lên tiếng hỏi: “Bất Dịch, cậu đã quyết định sau này làm gì chưa?”
“Cậu muốn biết gì?”
“Chẳng hạn như là cậu sẽ chọn ngành gì, học ở trường đại học nào?”
Khang Bất Dịch phóng tầm mắt ra xa, biểu cảm xa xăm, không nhanh không chậm đáp: “Chưa nghĩ”
“Không sao, cứ bình tĩnh nghĩ”
Khang Bất Dịch liếc nhìn Du Uyên Nhi đang trầm tư, anh khẽ gợi hỏi: “Nhỡ sau này tôi không đậu đại học, ra ngoài