Giờ ra chơi Ái Ái rời khỏi lớp đi đến nhà vệ sinh, lúc trở ra bất ngờ bị Lý Vũ Hàn kẹp cổ lôi lên sân thượng, suốt đoạn đường đi cô không ngừng mắng chửi vùng vẫy thoát khỏi tay anh, đến khi nhìn thấy Khang Bất Dịch đang chờ ở sân thượng cô liền im thinh thít, đứng nghiêm trang không còn phản kháng.
Dưới mái hiên, Khang Bất Dịch ngồi ở chổ bàn ghế được mang lên rất lâu trước đó, anh không kiên nhẫn vòng vo, vừa thấy Ái Ái đã lập tức hỏi thẳng vào vấn đề chính: “Cậu có biết chuyện của Uyên Nhi bốn năm trước không?”
Vừa nhắc đến liền biết có chuyện, nhưng trong chuyện này Ái Ái đang nắm giữ một bí mật quan trọng của Du Uyên Nhi, cô không thể để Khang Bất Dịch đạt được mục đích quá dễ dàng, điều đó chẳng khác nào người chịu thiệt thòi cuối cùng là cô bạn đáng thương của cô.
Dù đối diện với Khang Bất Dịch có cảm giác rất sợ hãi, nhưng Ái Ái vẫn gồng mình tỏ ra cứng rắn để cho anh biết cô không dễ ức hiếp, thế nên đừng mơ mà dùng cô để làm tổn thương Du Uyên Nhi.
“Tôi... biết, nhưng mà trước khi nói tôi muốn biết lý do tại sao lần đó cậu lại đột ngột biến mất?”
Gương mặt Khang Bất Dịch lộ rõ sự bất mãn, anh không có nhiệm vụ phải khai báo cho một người khác ngoài Du Uyên Nhi, anh trầm giọng: “Trọng tâm”
Nghe giọng mang ít nhiều sự phẫn nộ của Khang Bất Dịch làm dũng khí của Ái Ái bay sạch sành sanh, vội vã khai báo: “Năm đó Uyên Nhi có kể với tôi được một anh trai nhỏ cứu ở sân bóng rổ, còn đưa cậu ấy đi ăn kem, hôm sau cậu ấy có đến sân bóng tìm nhưng không gặp, dù vậy cứ đúng giờ cậu ấy lại chạy ra, suốt hơn một tuần lễ vẫn không gặp được, hôm đó trời mưa rất lớn cậu ấy vẫn kiên quyết đi vì sợ bỏ lỡ cơ hội, lúc về cậu ấy bị đổ bệnh hôn mê, lúc tỉnh lại chẳng còn nhớ chuyện ở sân bóng rổ, cũng chẳng biết anh trai nhỏ cậu ấy từng kể là ai”
Đôi mày Khang Bất Dịch khẽ cau chặt lại, anh thật sự đã trách nhầm Du Uyên Nhi, anh không ngờ mọi nguyên nhân ngọn ngành đều xuất phát từ việc anh không đến gặp cô, nếu năm đó anh gặp cô thì có lẽ cả hai đã không để lỡ nhau suốt bốn năm.
Lý Vũ Hàn ngồi trên bàn phía trước Khang Bất Dịch, sau khi nghe xong câu chuyện liền nhân cơ hội điều tra giúp cậu bạn da mặt mỏng của mình.
“Ái Ái, Uyên Nhi có từng nói thích anh trai nhỏ đó không?"
Bị hỏi trúng câu hỏi Ái Ái sợ nhất, cô bề ngoài cứng nhắc lắc đầu cố tỏ ra bình tĩnh, bên trong điên cuồng gào thét vì sợ bị lật tẩy, chẳng may để Khang Bất Dịch biết Du Uyên Nhi từng thích anh, không chừng anh sẽ lấy đó làm lý do ép hẹn hò.
Mặc dù đã cố gắng điều khiển nét mặt, nhưng chính sự gượng gạo đó đã phác giác Ái Ái đang nói dối, tuy vậy Khang Bất Dịch và Lý Vũ Hàn không vạch trần.
Kết thúc màn tra hỏi, cả ba quay về lớp, chẳng ai hẹn ai cùng lúc đưa tầm mắt quan sát Du Uyên Nhi đang bận rộn ghi ghi chép chép. Ái Ái về chổ, đợi thời cơ kể cho Du Uyên Nhi biết chuyện vừa xảy ra trên sân thượng khi nãy.
Vừa chép xong, Du Uyên Nhi định nhờ Ái Ái mang vở đưa Khang Bất Dịch giúp, nhưng bắt gặp vẻ mặt lấm lét của Ái Ái, cô đành tự mình làm lấy.
Mang vở xuống bàn Khang Bất Dịch, Du Uyên Nhi đặt hai quyển vở xếp chồng ngay ngắn lên nhau lên bàn, đặt một quyển vở trong tay còn lại ngay trước mặt anh.
"Đây là vở môn Hóa mình đã chép xong, lát nữa sẽ có tiết"
Khang Bất Dịch rời mắt khỏi màn hình điện thoại đang chơi game nhìn lên Du Uyên Nhi, cô đưa vở xong liền quay đi, vẻ mặt vô tư vui vẻ trở