Giọt nước mắt lăn dài trên mặt vẫn không ngăn được nụ cười hạnh phúc trên môi Ái Ái, cứ cho là cô mê muội dù là kẻ dự bị trong tình cảm của Du Hiên Hạo cũng chẳng sao, ít ra cô không bỏ lỡ cơ hội được ở bên người cô thích.
Du Uyên Nhi vừa vào phòng đã thấy Ái Ái xoay ra hướng cửa rơi nước mắt, cô cau mày trừng mắt Du Hiên Hạo ngồi trên giường, anh bỗng nhún vai vô tội, nói: “Nhìn anh làm gì? Ái Ái tỏ tình thì anh đồng ý thôi”
Cả Du Uyên Nhi và Ái Ái đều dùng vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía người đàn ông đổi trắng thay đen kia. Thấy Du Hiên Hạo vô cùng thản nhiên, Du Uyên Nhi nghi hoặc nhìn Ái Ái, hỏi: “Cậu tỏ tình anh ấy thật à?”
“Mình có thể nói không sao?” Ái Ái nhe răng bất lực đáp.
Du Uyên Nhi bật cười cảm thương Ái Ái, cô đương nhiên hiểu những suy nghĩ và hành động đôi khi bất bình thường của Du Hiên Hạo, nhớ đến còn có việc liền hỏi anh: “Anh, tiền hôm qua em mua đồ, anh lấy tiền mặt hay chuyển khoản”
“Bố cho sao?”
“Phải”
“Đột nhiên khách sáo như vậy làm gì? Bất Dịch chuyển cho anh rồi”
“Bất Dịch?” Du Uyên Nhi kinh ngạc lao đến chổ Du Hiên Hạo xác nhận lại lần nữa: “Cậu ấy chuyển tiền cho anh làm gì?”
“Thì nó nói lúc em mua đồ nó không tiện trả tiền nên chuyển lại cho anh” Du Hiên Hạo thành thật kể lại.
“Em lấy tiền anh mua đồ thì tại sao cậu ấy phải trả tiền cho anh?” Du Uyên Nhi vẫn còn đang trong trạng thái hoang mang, lơ ngơ hỏi.
“Ngốc! Nó trả tiền bởi nó cái đó là nó mua cho em, chỉ là không trực tiếp mà gián tiếp”
Du Uyên Nhi bất động vài giây, vội sờ túi quần Du Hiên Hạo, miệng càu nhàu: “Sao anh lại nhận tiền của cậu ấy, mau trả lại, điện thoại anh đâu?”
“Ở phòng”
Du Hiên Hạo vừa trả lời Du Uyên Nhi bỗng chạy ào ra ngoài, anh khó hiểu nhìn sang Ái Ái, thắc mắc hỏi: “Chỉ là vài món đồ thôi mà? Nhất định phải tính toán như vậy sao?”
Ái Ái nghiêm túc gật đầu khẳng định, thay Du Uyên Nhi giải thích cho Du Hiên Hạo hiểu: “Uyên Nhi sợ bản thân sẽ biến thành kẻ đào mỏ nên không muốn nhận những thứ như tiền bạc hay đồ có giá trị từ Bất Dịch”
“Đã hẹn hò rồi còn tính toán như vậy làm gì? Tặng quà cho bạn gái chẳng phải là việc một người bạn trai nên làm sao?”
“Hẹn hò là vì tình cảm, chứ đâu phải vì quà đối phương tặng” Ái Ái nhẹ nhàng phản bác tư tưởng của Du Hiên Hạo, kể cả cô cũng giống như Du Uyên Nhi, sẽ không nhận quà nếu không phải vào dịp đặc biệt.
“Con gái bọn em thật khó hiểu, nhưng khó hiểu mới khiến người ta tò mò”
Du Hiên Hạo nói rồi nở nụ cười thiếu đứng đắn, nét mặt Ái Ái trở nên cứng nhắc nhìn anh, thật không hiểu nổi Du Uyên Nhi ngây thơ bao nhiêu thì anh trai cô lại đen tối bấy nhiêu.
Chuyển tiền lại cho Khang Bất Dịch xong Du Uyên Nhi trở về phòng thoa thuốc rượu bóp tay cho Du Hiên Hạo, nhân tiện điều tra về mức quan hệ của anh và Ái Ái ở hiện tại.
“Hai người chính thức hẹn hò rồi?”
“Ờ” Du Hiên Hạo tự ý