Đại bộ phận đều là người trong công ty, dám loằng ngoằng thì đuổi việc.” Anh nắm tay tôi đứng lên. Chỉ là điều chúng ta không nghĩ tới là anh nắm tay tôi đứng lên khiến tôi lại ngã nhào xuống khiến anh lại ngã ngồi lên bậc thang. Tôi đè lên anh, mà sau lưng anh là bậc thang lổm chổm.
Tôi vội cuống quít bò dậy, miệng liên hồi xin lỗi, lại nhìn anh, khuỷu tay đã xây xát đầy máu.
Tôi vội tìm khăn giấy mới nhớ ra mình bị Tiểu Mễ kéo đi nên không có mang theo túi.
Tông Thịnh tự mình đứng lên: “Không có việc gì, như vậy mới càng giống thật.” Anh còn cố ý cởi áo khoác ra, rồi kéo áo sơ mi ra khỏi quần rồi mới nắm tay tôi đi xuống dưới.
Lúc tôi đi một mình đã thấy các bậc thang lung lay run rẩy, giờ đi hai người thì cảm giác lung lay càng rõ hơn. Trong lúc nhất thời tôi sợ tới mức dán chặt vào vách tường không dám cử động.
Tông Thịnh quay đầu lại nhìn tôi: “Đừng sợ, sụp không được đâu. Kết cấu này chịu lực còn tốt lắm…”
Tông Thịnh nói một đống lý luận, tôi nghe không hiểu gì cả, chỉ thấy cầu thang lung lay đến mềm nhũn cả chân.
“Nếu không anh bế em?”
“Anh bế em chẳng phải trọng lượng càng nặng hơn sao?”
“Vậy anh cõng em?”
“Cõng với bế không phải giống nhau sao?”
“Vậy em phải làm sao bây giờ? Nếu không anh ôm em nhảy xuống nhé!”
“Nhảy xuống không phải chết càng nhanh hơn sao?”
Tông Thịnh cau mày: “Vậy em muốn thế nào? Đâu thể ở đây suốt cả đêm đâu!”
“Anh xuống trước đi, em lần xuống sau.” tôi ngồi bệt xuống bậc thang, cứ thế lết từng
bước một.
Tông Thịnh nhân lúc tôi không chú ý đột nhiên xốc cách tay tôi lên, bế thốc lên, vừa bế vừa mắng: “Dũng khí lúc đi lên đâu hết cả rồi?”
Lúc xuống tới nơi, đám đông đã vãn đi không ít, nhưng đương nhiên cũng còn ít người ham hố nhiều chuyện đứng chờ. Thấy chúng tôi, Lão Bắc vội chạy tới trước mặt tôi: “Tông Thịnh...”
Tông Thịnh đặt tôi xuống, nhìn bàn thờ bên kia nói: “Hôm nay coi bộ hỏng rồi, đợi chọn ngày lành khác. Ông, bọn con về trước.”
Anh căn bản không để ông mở lời đã kéo tôi ra xe. Tiểu Trần đứng trước cửa công trường sửng sốt nhìn chúng tôi, có lẽ cũng bị dọa cho ngu người. Tông Thịnh kêu: “Tiểu Trần, mang vài người dọn dẹp mấy thứ mê tín dị đoan bên kia đi. A Hoàng, cho người ở công trường đúng 5 giờ chiều, treo chín phong pháo từ nóc tòa nhà xuống, pháo vừa nổ thì cho máy móc bắt đầu làm việc. Nhớ canh thời gian cho kỹ, nếu trễ nải thì đem mạng tới đây nói chuyện.”
Chúng tôi cũng không về nhà, mà đánh một vòng lớn, rồi chạy tới trước cửa một cửa hàng thức ăn nhanh đón Ngưu Lực Phàm. Việc này phát sinh tốn thời gian, khiến chúng tôi không có cách nào ăn uống. Ngưu Lực Phàm còn chưa tới, chúng tôi đã gọi đồ ăn, ngồi chờ.