Kế hoạch của Tông Thịnh muốn thành công thì phải có con mồi, không phải Tiểu Mễ thì cũng là người khác.
Có khách, Tiểu Mễ vội chạy qua đó . Động tác tự nhiên, hào phóng, cười nhẹ nhàng, chưa bao lâu thì gia đình đó liền quyết định đặt cọc mua nhà chỗ chúng tôi.
Đến gần trưa, người tới hỏi thăm càng lúc càng nhiều. Quả nhiên, chúng tôi tập thể dục có tác dụng. Tiểu Trần lại dắt thêm hai người ra ngoài phát tờ rơi khiến càng thêm tấp nập.
Mặt trời lặn, tôi nhìn điện thoại. Cuối cùng Hầu Tử cũng đã trả lời tin nhắn của tôi. Hắn bảo là đang đi làm, chỗ hắn không được sử dụng điện thoại trong giờ làm việc. Cũng do nếu điện thoại bị rơi vào suối nước nóng sẽ không tốt. Hắn phải tan làm mới trả lời tôi được. Hắn hẹn tối thứ 7 khoảng 7 giờ, ngâm suối từ 7-9 giờ, sau 9 giờ thì ăn khuya ở phòng riêng. Ăn khuya, có lẽ là đoạn uống rượu rồi.
Tôi nói tôi sẽ mang theo một nữ đồng nghiệp, hắn đặc biệt cao hứng. Nói là bao phòng cả một đêm, toàn quyền sử dụng, ở hai người không thành vấn đề.
Tôi kể lại mọi chuyện cho Tông Thịnh trên đường về. Anh ném điện thoại cho tôi, nói: “Ngày mai em nghĩ cách mượn điện thoại của Tiểu Trần. Dùng di động của anh ta đặt cho anh một phòng sát cạnh em.”
Tôi biết anh cũng sẽ đi, nhưng dùng điện thoại của Tiểu trần...cái này…… “Tiểu trần là sếp em mà, nếu không thì dùng nữ đồng nghiệp đi, em mượn dễ hơn.”
“Đó giờ thuê phòng dùng điện thoại đàn ông hợp hơn. Thôi, để mai anh đến công ty dùng điện thoại Tiểu Lục.”
Tối đó sau khi về nhà tôi vẫn không vực dậy tinh thần nổi. Trong đầu tôi xuất hiện toàn là hình ảnh của Lan Lan. Cô ấy bị lún vào mối quan hệ giữa Tông Thịnh và Thẩm Kế Ân càng lúc càng sâu, cuối cùng xảy ra chuyện như vậy, đành phải bất đắc dĩ xa rời quê hương.
Tắm xong tôi mặc quần áo ở nhà, ngồi bên cửa sổ
nhìn ngắm cảnh đêm trong tiểu khu. Tiểu khu này đúng ra cũng chẳng có cảnh đêm gì để ngắm, bởi vì đây là khu biệt thự biệt lập, khoảng cách giữa các căn nhà rất lớn. Tôi chỉ có thể nhìn thấy con đường quanh co khúc khuỷu, cùng học đèn đường xa xăm. Nơi xa còn có rừng cây gió thổi qua xào xạc
Tông Thịnh từ phòng tắm ra, nhìn thấy tôi thì đi tới trực tiếp đóng cửa sổ: “Trời đã bắt đầu vào đông, buổi tối như vậy dễ trúng gió, sẽ phát sốt.” Nói xong, anh còn kéo cả rèm cửa lại.
Tôi phỏng tay ôm lấy chân, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, để tóc loà xoà, yếu ớt nói:
“Em muốn hóng gió mà.”
“Có tâm sự?” Anh kéo tấm thảm nhỏ ra, bắt đầu ngồi thiền. Tôi chẳng hiểu lúc này anh ngồi để làm gì.
Tuy nhiên, anh cũng đã bắt đầu thiền, tôi cũng không muốn làm phiền.
“Không có việc gì, em, em xuống lầu nấu thuốc đây. Bà thầy thuốc đó, em có lên mạng tra cứu thì có phải là thuốc hỗ trợ giúp trứng. Nếu như có thể một lần sinh đôi thì không cần phải chịu khổ đến hai lần rồi.”
Ở quê chúng tôi, một nhà mà có hai con thì cũng là chuyện rất bình thường, mọi người đều xem chuyện nhà có hai con trở thành một nguyên tắc sống.
Từ bậu cửa sổ Tông Thịnh nhảy thẳng xuống, nắm lấy cánh tay của tôi: “Em vì ai mà uống thuốc kia? Ưu Tuyền, nếu vì em thì anh không phản đối. Bà sẽ không hại em. Nhưng nếu là vì anh, hoặc vì bà thì không cần thiết. Chuyện phía bà để anh xử lý, em chủ cần làm việc em thích mà thôi.”
Tôi dừng một chút, gật gật đầu: “Vì chính em.”
Anh buông lỏng tay ra, tôi mới đi xuống.