Lần đầu tiên chuyển phương hướng, lần thứ hai chuyển phương hướng, lần thứ ba chuyển phương hướng, tôi xoay vòng vòng, chỉ biết đi theo Ngưu Lực Phàm, căn bản là không biết hắn rốt cuộc chuyển tới đâu. Nhưng mà nhìn đi nhìn lại, sau khi xoay tới lần thứ bảy thì tôi phát hiện là đang xoay theo bốn phương tám hướng, tuy trình tự hơi lung tung nhưng mỗi phương hướng góc độ đều là cố định.
Vừa rồi lúc Tông Thịnh xem la bàn tôi cũng nghe anh nói khẽ khu vực bệnh viện là chính khảm, nếu như đi theo bát quái thì chính là gọi Thẩm Hàm đủ ở tám hướng.
Sau đó, chúng tôi bắt đầu đi vào trong bệnh viện, đi vài bước thì Tông Thịnh phía sau khẽ lên tiếng: “Tiếp tục nói chuyện.” M . e . o . M . u . p
Tôi thấy cả đám chúng tôi đã vào tới đại sảnh bệnh viện, có bảo vệ, M . e . o . M . u . py tá, còn có cả người nhà bệnh nhân. Đông người như vậy nếu như cứ nói tiếp thì chẳng phải mất mặt sao? Nhưng mà, nhìn thì có vẻ Ngưu Lực Phàm cầm đèn lồng đi phía trước còn mất mặt hơn mà hắn vẫn cứ làm. Hơn nữa, biết đâu có thể đem Thẩm Hàm cứu trở về tới thì sao? Tôi lại lấy hết can đảm, mặt dày nói: “Thẩm Hàm, đã trở lại đi, cùng chúng ta lên lầu, sẽ không còn thống khổ.”
Ngưu Lực Phàm dẫn đường, không đi thang máy mà đi thang bộ. Tuy là không phải bậc thang quá cao, nhưng lúc này mà đi thang bộ cũng thật quá kinh dị. Lúc đi lên, chúng tôi gặp một bà lão đang đi xuống, ngay khúc quanh cầu thang vừa thấy chúng tôi thì hét lên thất thanh rồi vội vã bỏ chạy.
Tôi cũng có thể hình dung ra được, đang đi yên lành tự dưng không thấy ai mà nghe lầm rầm “Trở về đi, sẽ không còn thống khổ.” Rồi sau đó nhìn thấy một chiếc lồng đèn trắng đung đưa, trên đèn lồng còn có vết máu, máu còn nhỏ giọt, nếu phải tôi thì
tôi cũng phải vội bỏ trốn.
Chúng tôi cứ thế, chậm rãi đi lên, rồi bước ra ngoài. Vừa lúc ra khỏi cửa thang thoát hiểm đột nhiên Tông Thịnh bước nhanh vượt lên phía trước, thân hình anh cao lớn vừa vặn che được tầm mắt y tá đang đi tới. Có vài người nhà bệnh nhân thấy chúng tôi thì đều tránh vào trong phòng bệnh không đi tới nữa.
Một y tá vừa trong phòng bệnh ra, thấy chúng tôi thì vội vã kêu lên: “trời ơi, ai cho phép các người làm vậy ở đây, mau tắt đi!”
Tông Thịnh bước tới, M . e . o . M . u . pép y tá đó vào tường, đồng thời chúng tôi cũng lướt qua: “Thẩm Hàm, đi, ở phía trước, đi tới phòng bệnh phía trước. Sẽ ổn hơn, không còn đau khổ nữa.”
Tôi không nhịn được quay lại nhìn Tông Thịnh, tôi sợ là anh ép y tá làm cô ta hoảng sợ sẽ đánh anh. Nhưng tôi không nhìn hơn được vì Ngưu Lực Phàm đã chuyển bước đi vào phòng bệnh, tôi cũng chỉ có thể đi theo vào.
Trong phòng bệnh, cửa sổ đều mở rộng, mẹ Thẩm hàm sợ sệt đứng trong góc khẩn trương nhìn chúng tôi. Thẩm Hàm hẳn là đã ngủ rồi. Suốt mấy ngày qua cô ấy đều ngủ rất ít, may mắn giờ đã ngủ được rồi.
Ngưu Lực Phàm buông chiếc đèn lồng ra, xoay trong tay một chút, chiếc đèn cháy bừng lên, phần giấy trắng cháy trước, phần dính máu thì chưa. Ngưu Lực Phàm đặt chiếc đèn xuống đất để nó tự cháy.
Tôi không biết có thành công không. Nhưng thường khi cháy thì ánh lửa sẽ đổi màu, nhưng lồng đèn cháy hoàn toàn không thay đổi màu sắc là sao nhỉ?
Ngưu Lực Phàm đứng nhìn chiếc đèn cháy hết, đến cả vết máu cũng cháy xong, hắn dùng ngón tay quẹt lên tro than bôi vào phía dưới mũi của Thẩm Hàm.