“Đừng tới đây! Đừng tới đây, đừng tới đây!” Tôi kêu lên, đóng cửa phòng bếp lại. Tốc độ của tôi rất nhanh, tôi không hề phân vân mà làm như vậy. Tôi từng có kinh nghiệm thoát khỏi sự truy kích của quỷ trong căn hộ giống thế này, nên lúc này phản ứng rất nhanh chóng.
"Cứu mạng với! Cứu tôi với!” Tôi khóa kỹ cửa, nhưng tôi cũng biết khóa cửa bếp chẳng phải chắc chắn gì, tôi chỉ còn biết hết sức kêu cứu, hy vọng có người phát hiện ra mà tới cứu tôi.
Tôi chạy tới trước giá để dao, mang hết dao bé ném ra ngoài cửa sổ. Như vậy, chúng tôi sẽ chỉ có thể đánh nhau bằng tay không, với sức lực của con gái với nhau, tôi tin là mình sẽ không bị đánh tới chết. Tôi đem hết bao ny long đỏ cột lên cửa sổ, hy vọng bảo vệ đi tuần có thể nhìn thấy mà tới kiểm tra.
Tôi vừa làm xong thì ả đã phá xong cửa bếp, lảo đảo đi vào, tay ôm vai. Có lẽ đã bị đau khi phá cửa.
Trước mắt tôi chỉ còn một vũ khí duy nhất, là cái chày cán bột, thứ này, lúc trước là do bà nhất định phải mua, giờ tôi mới biết là nó có ích thế nào
Tôi nắm chặt cái chày cán bột, cắn môi, tự cổ vũ cho bản thân mình nói: “Tôi mặc kệ cô là ai, nếu dám tấn công tôi thì tôi cũng dám đánh cô!”
Nhưng tôi không nghĩ tới, trong tay ả đang cầm con dao gốm gọt qua quả, có lẽ là ban nãy chúng tôi để trong phòng khách.
Tôi lo lắng, khẽ nhủ trong lòng: “Con à, ôm thật chặt mẹ nào.” Tôi bắt đầu nghĩ cách làm sao tránh con dao, làm sao đánh ả, làm sao bảo vệ được bản thân, làm sao để bỏ chạy. Tôi đã có kế hoạch của mình, nên trước hết tôi sẽ tiến lên, dùng chày đánh vào cái tay đang cầm dao của ả khiến ả buông dao ra.
Nhưng tôi không tưởng tượng được, tôi còn chưa kịp làm gì thì ả đã quay dao chĩa về bụng mình, nói: “Ưu Tuyền, mau đi. Tôi sẽ không để ả khiến cậu bị thương. Tôi đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, nhưng tôi vẫn nhớ những ngày tháng chúng ta cùng nằm chung trên một chiếc giường, cùng đi ăn, cùng đi đến phòng tự học. Tôi không xác định tôi có thể khống chế ả được bao lâu, cậu mau chạy đi!”
“Lan Lan!” Tôi kinh ngạc. Lúc này đây, hẳn là thật sự Lan Lan. Chính là người đã từng là bạn thân với tôi, không phải là hồn ma được lão 20 tệ ếm vào cơ thể cô ấy. Giờ tôi phải bỏ chạy, phải bảo vệ con mình, phải chạy đi.
Tôi không nghĩ nhiều, mà cũng chẳng có thời gian để nói cảm ơn với Lan Lan. Tôi cầm chiếc chày, cẩn thận đi ra cửa. Lúc đi ngang qua Lan Lan, tôi còn dùng chiếc chày đẩy vai cô ấy ra không cho lại gần mình.
Nhưng ngay lúc tôi ra tới cửa thì sắc mặt cô ấy lại thay đổi, tay cầm dao lại chậm rãi quay về hướng tôi.
Tôi hét to, chạy ra ngoài, vừa ra vừa gọi bảo vệ. Vừa lúc có bảo vệ đi ngang qua, nhìn thấy Hạ Lan Lan đem theo dao nhỏ xông về phía tôi thì không suy nghĩ nhiều, rút ngay côn ra đánh mạnh vào tay Lan Lan. Đánh cả vào lưng, đùi, khiến cô ta quỳ sụp xuống.
Tôi không biết cụ thể thế nào, mà trong lúc hoảng loạn tôi chỉ còn thấy một đám người ở đó. Tôi chạy ra khỏi nhà, chạy ra sân, nhìn thấy Ngưu Lực Phàm lái xe vào sân. Xe chưa ngừng tôi đã mở cửa, lao lên xe. Hắn sợ xanh mặt, quát: “Em điên à? Có bầu mà lên xe cái kiểu gì vậy?”
“Hạ Lan Lan, Hạ Lan Lan, ở nhà của bọn em. Ả, ả muốn giết em!!!”
Ngưu Lực Phàm vừa nghe thấy thì lái xe đi, nhưng xe chưa chuyển bánh đã thấy bảo vệ trói gô Lan Lan lại rồi, một bảo vệ còn đang gọi điện cho cảnh sát. Nhìn thấy tôi bỏ chạy thì có người lại bảo tôi phải ở lại, chờ để hỗ trợ cảnh sát lấy thông tin.
Sau vài phút nói chuyện, kết quả tôi ở lại nhà, còn Lan Lan thì bị bảo vệ đưa tới phòng an ninh.
Về tới nhà, tôi nói: “Lúc bố trí căn nhà Tông Thịnh chắc chắn không có làm cái gì mà chống trộm chống cướp. Nếu không, đầu tiên là Tiểu Điệp, rồi tới Thẩm Hàm, tới anh, giờ thêm Hạ Lan Lan, ai cũng vào dễ dàng như vậy.”
Ngưu Lực Phàm đặt đồ ăn mua về lên bàn trong phòng khách: “Anh cũng cảm thấy sau này hai đứa nên đổi nhà đi. Ăn cơm đi, Tông Thịnh hiện tại chỉ là chưa rõ tình huống thôi. Cậu ta mạng lớn lắm, không sao đâu. Em phải tự chăm sóc cho bản thân, chờ cậu ấy về. Không được để cho tới lúc có tin của cậu ấy thì em lại xảy ra chuyện. Đêm nay anh ở lại đây với em. Hoặc là gọi bạn gì của em tới đi, tên gì nhỉ, Tiểu Mễ phải không?”
Tôi kéo hộp cơm qua, cố cười với hắn:
“Em không sao. Anh không cần phải ở lại, hôm nay... anh chắc tâm trạng cũng không tốt lắm.”
“Dù cho tâm trạng anh không tốt thì anh cũng không thể để em lại một mình. Em là vợ của Tông Thịnh, cũng là bạn của anh. Tình anh em, tình nghĩa bạn bè, dù cho thế nào cũng rất quan trọng. Chuyện này xong, ai biết liệu còn chuyện gì nữa không.”
Lúc chúng tôi ăn cơm thì cảnh sát tới, đem theo cả Hạ Lan Lan. Bọn họ nói Hạ Lan Lan không mở miệng, hỏi gì cũng không nói, nên tới đây hỏi tôi. Cảnh sát nhiều lần hỏi tôi và Hạ Lan Lan trước giờ có thù hận gì không, tôi đều không đáp.
Hạ Lan Lan cũng không nói lời nào, ngồi cúi đầu, không còn chút hình ảnh nào của cô gái trẻ xinh đẹp mặc đồng phục hấp dẫn, giày cao gót, trang điểm kỹ càng. Tóc rối tung, ánh mặt dại đờ. Đột nhiên, cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào TV.
Hóa ra bản tin tối đang phát lại sự kiện sáng nay. Mọi thứ được tóm tắt lại, sau đó chuyển cảnh ở bệnh viện. Phóng viên nói, người đàn ông bị thương nặng trong vụ nỗ chính là người bị kích động ban đầu, nhưng không có gì chứng tỏ người ấy bị tâm thần. Mà theo lời của những người có mặt ở hiện trường trước đó thì có khả năng ông ta chính là người châm lửa. Tại hiện trường khi đó còn một người nữa nhưng hiện không rõ tung tích.
Hạ Lan Lan khẽ khóc, cảnh sát hỏi han nhưng cô ta vẫn không đáp lời nào. Tôi đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô ta: “Khóc cái gì? Lão ta là cái gì với cô đâu? Lão chết rồi, thì cô tự do rồi.”
Cô ta ngước lên nhìn tôi: “Tao sẽ không còn ở lại đây được nữa. Tao sẽ phải biến mất.”
Cô ta khóc, giọng nói không lớn. Đột nhiên, giây tiếp theo thì nhào tới chỗ tôi, gào lên: “Đều là bởi vì mày! Đều là bởi vì mày! Chúng mày cố ý hãm hại hắn!”
Cũng may, cô ta bị trói trên mặt đất nên dù có nhào tới thì động tác không nhanh, tôi kịp tránh khỏi. Cô ta ngã xuống đất, lại hét lên: “Cảnh sát! Cảnh sát! Vụ cháy trên TV ban nãy tôi biết là ai phóng hỏa. Chính là con ả này, ả và chồng ả cùng nhau phóng hỏa. Bọn chúng muốn thiêu chết người bị thương nặng kia.”
Cô ta nói làm mọi người đều kinh ngạc. Cảnh sát đứng bên cạnh tôi nói: “Tông Ưu Tuyền, xin cô nói cho chúng tôi biết cô quen biết cô gái này thế nào, giữa các vị có quan hệ thế nào? Cô ấy nói thật không?”
Ngay khi tôi chưa biết đáp thế nào thì từ cửa truyền tới giọng nói quen thuộc: “ Tôi thấy các vị nên đưa cô ta đi bệnh viện tâm thần kiểm tra xem cô ta có điên không, xem lời cô ta nói có tin được không rồi lấy khẩu cung đi.”
Tôi như ngừng thở, nhìn về phía cửa, thấy Tông Thịnh đeo kính râm, đang dựa vào khung cửa.
Anh bước lại gần, nhưng không đi về phía tôi mà lại đi về phía kẻ đang ngã nhào dưới đất kia, anh đưa tay kéo lên, nói: “Nhà chúng tôi tuy lót thảm dày, nhưng để cô ta nằm trên mặt đất, lỡ cảm mạo phát sốt gì đó, chẳng lẽ cảnh sát mấy người lại phải đưa đi bệnh viện sao?”
Tôi kinh ngạc nhìn, tôi vốn cho rằng anh sẽ bước tới ôm lấy tôi trước, nhưng anh không làm vậy mà đi tới kéo Hạ Lan Lan, kéo đứng lên. Nhưng khi anh buông tay ra, Hạ Lan Lan hai chân nhũn ra mà ngã nhào xuống đất.
"Ồ, thật xin lỗi. Tôi không nghĩ tới cô nằm trên đất là vì chân... đứt à? Bị tê à? Hay là liệt?”
Cảnh sát đẩy Tông Thịnh ra, tiến lên đỡ Hạ Lan Lan, nhưng lúc này, dưới ánh đèn sáng rực, mọi người thấy Hạ Lan Lan cả người run rẩy, giãy giụa, hai tay bấu chặt vào thảm, cứ thế bấu chặt, chẳng qua vài giây thì móng tay gãy lìa, bật ra, thậm chí, trên thảm còn có dấu máu, nhưng cô ta vẫn bấu chặt...
Cảnh sát luống cuống, vội liên hệ xe cứu thương. Trong đó một cảnh sát nghiêm khắc hỏi Tông Thịnh : “Anh làm gì cô ấy?”
“Tôi nào biết, tôi chỉ đỡ cô ta dậy thôi mà?” vẻ mặt vô tội, nói tiếp, “Đây là nhà tôi, tôi về tới nơi thì thấy mấy người đang chất vấn bạn gái tôi, mà người này nằm trên thảm ở nhà tôi. Tốt xấu gì cũng là phụ nữ, mấy người không thể thương hương tiếc ngọc chút sao? Tôi chỉ đỡ cô ta dậy mà, sao trách tôi được?”