“Tôi không tin! Đưa điện thoại anh đây! Chuyện này liên quan đến hình tượng của tôi, tôi phải kiểm tra kỹ càng!” Tôi đưa tay chặn hắn lại.
Hắn khẽ cắn môi, đưa điện thoại cho tôi!
“Đúng là làm tốt mà không được báo đáp! Nếu không phải có tôi ra tay thì cô đã thành cô hồn trên đường rồi. Còn nữa, Tông Thịnh tiên sinh, xe anh tôi đã đưa tới xưởng sửa chữa rồi. anh biết người ta nhìn thấy xe anh thì nói gì khong? Người ta hỏi, bộ tôi gặp quỷ hả? trên người tôi lúc đó mặc đạo bào, nếu gặp quỷ mà ra nông nỗi đó, thật mất mặt tôi đó. Tôi còn phải cố bịa ra lý do là đoàn làm phim… mấy người đó còn hỏi thăm là phim gì, mà phí phạm thế… sửa xe lại cũng chính là thay toàn bộ nội thất xe đó.”
“Đưa hóa đơn đây, lúc đi lấy xe tôi sẽ phát lì xì cho.” Tông Tịnh mặt vô cảm nói, Ngưu Lực Phàm liền vui vẻ:
“Vẫn là Tông tiên sinh hiểu chuyện, lại hào phóng, không giống người nào đó, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.” Hắn trừng mắt nhìn tôi, liếc,một cái, tôi, cũng trừng mắt nhìn qua, rồi cẩn thận lục lọi album ảnh trong điện thoại hắn. Chuyện này không thể qua loa.
Tông Thịnh hỏi: “Việc kêu anh làm, tới đâu rồi?”
Nghe Tông Thịnh nói, có vẻ trong lúc tôi hôn mê hai người họ đã bắt đầu rồi. Mọi việc còn chưa kết thúc, vẫn đang tiếp tục tiến hành.
Ngưu Lực Phàm nói:
“Có chút manh mối, không biết có phải gia gia của cậu không, tôi còn chưa chắc chắn. Nhưng trong khu vực Tân Thôn, từ tháng hai tới giờ, mới có chín tháng, đã chết mất 14 thanh niên khỏe mạnh. Năm ngoái, chỉ chết có 3-4 người, đều là người già yếu. Mười bốn thanh niên khỏe mạnh chết oan chết uổng, nên trong thôn góp tiền nhờ tìm thầy kiểm tra. Chuyện lớn như vậy, đám tiểu bối không ai dám ho he gì. Những người có thể làm được chuyện này cũng chỉ là những lão tiên sinh thôi. Nghe nói, có người đã nhận việc, nói ngày mai sẽ tới thôn xem sao.”
“Vậy tốt, mai chúng ta cũng đi.”
Tôi vỗ vỗ tay Tông Thịnh, nghi hoặc hỏi: “Tông Thịnh, anh nói chúng ta có bao gồm cả hắn không?” Tôi chỉ Ngưu Lực Phàm. Hắn gật đầu với tôi, cầm lại điện thoại của mình. “Cô em thấy không, có nhìn ra là cô đâu.”
“Không phải nói, không cho hắn tham dự những việc này sao? Những việc này rất nguy hiểm, hơn nữa, hắn cũng coi như là một người ngoài cuộc…”
Tôi chưa nói xong, Ngưu Lực Phàm đã gào lên: “Sao lại không cho tôi tham gia? Tôi biết n hiều bí mật của hai người như vậy, dáng vẻ…” hắn đột nhiên im bặt vì ánh
mắt lạnh tanh của Tông Thịnh đã liếc tới.
Tông Thịnh kéo tay tôi, đi ra ngoài: “Đi thôi, chúng tôi đi về trước.”
Đi ra khỏi hiệu cầm đồ của Ngưu Lực Phàm, lúc lên xe tôi truy vấn: “Tông Thịnh, em dính vào chuyện này, vì sinh ra đã chú định là như vậy. nhưng mà, gã trâu nước kia, không, là Ngưu Lực Phàm hắn……”
“Hắn sẽ không nghe chúng ta khuyên, cho dù anh có thể ngăn cản hắn không cho theo, nhưng hắn cũng sẽ tự nghĩ cách để cuốn vào theo. Hắn chính là loại người này, không nghe người khác khuyên, tính cách phản nghịch, càng không cho hắn làm, hắn càng phải đi làm.”
Lúc này đến phiên tôi kinh ngạc: “Hai người thân thiết hiểu nhau như vậy từ lúc nào?”
Tông Thịnh khởi động xe, tay kia chỉ chỉ lỗ tai: “Lỗ tai hắn, phản nhĩ. Thường những người có tai như thế, lúc nhỏ thì ngoan cố phản nghịch, lúc trưởng thành thì không chịu nghe lời khuyên của người khác. Thay vì để hắn lén lút rồi thêm phiền toái chi bằng để cho hắn gia nhập luôn cho xong.”
Tôi nghe xong vẫn có chút mơ hồ, anh giải thích nói: “Nhìn vành tai hắn đó, lần sau gặp em nhìn kỹ vào, sẽ thấy rất rõ ràng chỗ bất đồng đó, chính là phản nhĩ tiêu biểu đó.”
“Anh đang tìm gia gia?”
“Đúng vậy, tìm được lão thì hỏi lão xem, Thẩm gia cho lão bao nhiêu tiền, mà lão lại bán tôi như vậy.” Khi Tông Thịnh nói những lời này dáng vẻ thật nhẹ nhàng, ngữ khí như nói đùa, nhưng tôi biết anh trong lòng cũng không dễ chịu gì.
Xe vừa chạy thì điện thoại của tôi lại vang lên, bà anh gọi tới, trong lòng tôi lại khẩn trương lên, không dám bắt máy ngay, nhưng nếu không bắt máy thì dám bà tới tìm tôi luôn mất.
“Dạ, bà.”
“Hai đứa đi bệnh viện chưa? Kết quả kiểm tra sao rồi?”
Tôi sửng sốt một lát mới hiểu ý bà. Hôm qua, vì cứu cái TV LCD của nhà tôi mà tôi đã nói dối… giờ biết làm sao đây. Mặt tôi xị ra, mới nói: “Dạ, dạ, đi rồi… là con… con sai ạ, chưa, chưa có bầu.”
Ông Trời ơi… xin đừng có trở mặt ngay nha.