Tôi vội chạy qua, được vài bước lại phải đi nhón gót do giày cao gót ???? phát ra tiếng động lớn quá. Tôi khẽ thì thào:
“Còn chưa làm xong à?!”
Ngưu Lực Phàm còn đang mân mê đám đồ, liếc tôi một cái: “Làm gì dễ dàng tới vậy?”
Tôi đi tới cạnh Tông Thịnh. Thấy tôi tới, anh dập thuốc, nhét tay trong túi quần, nói: “Chờ ngươi chuẩn bị xong thì qua giờ Sửu rồi”
“Có cái tôi làm có 5-10 phút là xong. Nào, xong rồi. Cậu chú ý hộ tôi.”
Ngưu Lực Phàm bắt đầu dâng hương, cái gì Tổ sư gia cái gì gì đó, sau đó chính là đốt giấy, rót nước, xé hình nhân giấy.
Kỳ tích đã xảy ra, hình nhân giấy trên bàn đứng lên đi về phía trước. Nhưng mà nó cứ loành quành tại chỗ, như không đi tới được.
Ngưu Lực Phàm nói: “Khách sạn có kết giới, đồng tử vào không được.”
Tay hắn bắt quyết, khẩn trương đến mức trên đầu đều bắt đầu đổ mồ hôi.
Tông Thịnh nhìn về phía tôi, hỏi: “em biết khách sạn này, sân sau có chỗ nào là cameras không quay đến sao?”
Tôi gật gật đầu. Tôi làm ở đây cũng vài tuần rồi, cuối tuần cũng đi qua phòng an ninh nhiều lần, biết ở phần tường sau khu nhà hàng có chỗ camera không quay tới. Hơn nữa, giờ cũng nửa đeem, tầm nhìn càng thấp hơn nữa.
Tông Thịnh sờ sờ trên đùi như muốn lấy cái gì rồi mới phát hiện mình không có mặc cái quần hộp như mọi khi. Ở khách sạn, để phù hợp vơi thân phận người thừa kế tập đoàn Tông Ân anh toàn mặc đồ tây trang hàng hiệu. Anh nhíu mi rút trong túi sau quần tây ra một con dao nhỏ.
Tôi cũng không biết, sao anh lại mang theo này dao nhỏ tùy thân làm cái gì. Anh dùng con dao, cắt lên mu bàn tay mình, rồi nói với tôi: “Khăn giấy.”
Tôi hoảng sợ, vội vàng nói: “em nửa đêm trốn xuống dưới, không mang theo khăn giấy.”
Anh mày càng thêm nhíu lại, nhìn xem trên người có cái gì có thể thay thế khăn giấy. Bất quá lúc này anh cũng chẳng có gì trên người như tôi.
Dưới tình thế cấp bách, tôi kéo nơ trên áo xuống. Nơ bằng vải cũng không thấm nước nhưng cũng
chỉ có thể chắp vá dùng. Cũng may nơ màu đen, sau khi dính máu cũng sẽ không quá rõ ràng.
Tôi vừa đè miệng vết thương Tông Thịnh, vừa nói: “anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Em dùng Máu anh, qua chỗ camera không quay tới vẽ một vòng tròn trên tường khách sạn, đường kính khoảng 20cm là được. Vẽ thật đậm. Nhanh lên, không máu đông lại.”
Tôi vội gật đầu, quả thật cần hoàn thành thật nhanh. Tôi vội cầm lấy cái nơ. Anh nâng mu bàn tay lên, liếm vết máu, nhìn mặt siêu đẹp trai lại thêm vẻ dụ hoặc khó tả!
“Còn không mau đi, đừng lãng phí máu anh chứ.”
Tôi vội chạy tới chỗ camera khôgn quay tới, chạy hai bước, tôi lột giày ra vì tiếng gót giày quá lớn.
Chỗ tường bên ngoài nhà hàng mà lần tước mặt quỷ xuất hiện chính là nơi mà camera không quay tới. Tôi chạy băng qua bãi xe, sau cùng đã tới nơi
Cầm nơ, vẽ trên tường một vòng tròn. Hẳn là do đã hút đẫm máu nên vẽ thật nhẹ nhàng. Trong lòng tôi lại nghĩ tới vết thương trên tay anh, mất nhiều máu vậy liệu anh có phải đi bệnh viện hay không?!
Khi xong việc tôi quay trở lại bên cạnh anh. Tôi đã mang giày lại xong xuôi, thở hổn hển hỏi anh:
“Sao rồi, em vẽ ổn không?”
Ngưu Lực Phàm trả lời: “Hết thảy thuận lợi, đồng tử đã đi vào khách sạn. Thông đạo đã mở ra, nếu muốn thì đều có thể theo máu quỷ thai mà thuận lợi đi ra từ vòng tròn ⭕️ kia!”
Tôi nắm lấy tay anh mà đưa ra ánh nến nhìn,
miệng vết thương đã nhanh chóng khép lại, chỉ để lại một dấu vết hồng nhạt. Có lẽ qua ngày mai sẽ không còn dấu vết.