Dấu tay kia nhìn như điêu khắc hoặc dùng bút chì vẽ, so với dấu tay máu kia thì ít khủng bố hơn nhiều.
Tông Thịnh vẫn đeo kính râm, đôi tay nhét túi quần: “Khách sạn có người bị thiêu chết?”
“Em không nghe nói.”
Tông Thịnh xoay người trở về đi nói: “Trở về ngủ.”
Ngưu Lực Phàm duỗi tay kéo áo anh: “Cứ như vậy?”
“Vậy ngươi cũng có thể ở chỗ này bồi nó đến hừng đông.”
Tông Thịnh vừa đi, tôi cũng chỉ có thể chạy theo anh.
Tôi coi như hiểu lý do. Hẳn là Ngưu Lực Phàm gọi điện cho anh, nói là xuất hiện dấu tay bảo anh xuống xem.
Mà Tông Thịnh là thật sự đi xuống nhìn thoáng qua liền đi rồi.
Chuyện dấu tay đêm nay khẳng định sẽ có người xảy ra chuyện, mà người xảy ra chuyện chính là cô gái ở phòng 1601 kia. Tôi đuổi theo anh, kể lại nhìn thấy cô gái tóc dài ở phòng 1601.
Đi tới cửa, anh dừng chân xoay người nhìn tôi: “Em nhất định phải nhiều chuyện vậy sao?”
Tôi chỉ có thể lặng yên nhìn anh, không biết phải đáp thế nào. Tôi biết, những việc tôi muốn và toi nói ra sẽ mang lại nguy hiểm cho anh. Nhưng tôi không thể biết rõ sẽ có chuyện mà lại vờ như không biết.
Hai chúng tôi đứng cạnh xe chở n ước bên cạnh cửa chính khách sạn, anh nhìn tôi, tôi cúi đầu.
Vài phút lúc sau, Tông Thịnh tháo kính râm xuống, nói với tôi: “Nhìn em bây giờ làm anh nghĩ tới lúc anh mười tuổi.”
“A?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Lúc này anh mới nhắm mắt lại nói:
“Năm đó, anh theo gia gia đi xử lý sự tình, anh nhìn thấy một cô gái trên lưng cõng một đứa nhỏ đã chết. Đứa bé đó là một thai nhi bị chết thảm, thân thể vẫn là bộ dáng thai nhi, đầu rất to, thân hình rất nhỏ. Đôi mắt vẫn chưa thành hình, mí mắt còn chưa có, chỉ có một đôi mắt tròn tròn, ở trên vai mẹ nó nhìn anh. Nó biết anh nhìn thấy nó, nên cười với anh. Khi đó, anh cảm thấy y như em lúc này, cảm thấy anh nên giúp nó nên nói với mẹ nó đi siêu độ anh linh. Em biết kết quả thế nào không?”
Tông Thịnh rất ít khi kể lại cho tôi những việc này, tôi chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu.
“Kết quả mẹ nó không có đi siêu độ, mà là lựa chọn mời một thầy cúng địa phương làm pháp sự đuổi nó đi. Đứa bé kia cảm thấy là anh hại nó. Nó bắt đầu trả thù anh. Vì nó mà anh gặp tai nạn xe cộ. vốn dĩ, người gây chuyện là mẹ nó, anh linh nên hận cô ta. Nhưng vì những lời anh nói mà nó dời lòng căm hận lên người anh.
Ưu Tuyền, không phải mình giúp bọn họ mà bọn họ sẽ đồng tình. Mình không thể giúp bọn họ chắn tai kiếp… mà còn là tai kiếp do bọn họ tự tìm.”
Tôi cúi đầu lên tiếng: “Hic, thực xin lỗi. Em, em chưa từng nghĩ tới.” Trong lòng nặng nề, lúc này tôi lại gây phiền phức cho anh rồi. tôi đi vòng qua anh đi về phía khách sạn.
Lúc tôi đi ngang qua anh, anh nắm lấy tay tôi.
“Ưu Tuyền…”
“Ơi.”
“Nếu em kiên quyết thì anh có thể…”
“Không,” tôi ngẩng đầu lên cười với anh. Anh đã giải thích cho tôi, lại có thể nói câu nếu tôi kiên quyết thì… đây đã là ngoài mong chờ của tôi rồi. “Không cần đâu, em về chỗ làm đây.”
Tôi đi về phía khách sạn, Tông Thịnh đi theo sau khẽ nói: “Nếu cô gái kia chết
thảm ở hành lang thì nữ sinh này sẽ không có nguy hiểm.”
“Vì sao?”
“Ngày mai em sẽ biết.” Tông Thịnh không có tiếp tục nói, tôi cũng không truy hỏi thêm. Không phải không muốn, mà là không muốn để lộ mình quá quan tâm tới chuyện này làm anh thêm suy nghĩ.
Cả đêm không có gì xảy ra, khách sạn hoàn toàn yên tĩnh như đã ngủ say. Nhưng tôi biết, ở trong phòng 1601 có sự việc kinh khủng, chỉ là chúng ta lựa chọn xem nhẹ.
Buổi sáng 5 giờ 50 bắt đầu giao ban.
Người thay ca là bạn học nam, trước giờ không thân thiết n ay lại chủ động nói chuyện với tôi. Cũng không cần suy nghĩ nhiều cũng đã biết tại sao. Vì bà tông Thịnh mà trước giờ tôi không thân cận tiếp xúc với các bạn nam, nhưng sau khi biết Tông Thịnh là anh trai tôi, mà anh lại vừa giàu có vừa ưu việt nên mọi người cũng bắt đầu tiến tới.
Bạn học nói tôi nghe về chuyện a Hồng, còn nói hôm đó sau khi họp lớp tan chẳng vui vẻ gì thì A Hồng cũng tự nhiên phản tỉnh mà nói hôm đó chắc uống lộn thuốc mới nói những lời tổn thương người khác như vậy.
~~~Nếu bạn đọc truyện thấy bị lỗi vui lòng nhắn tin cho Meo_mup trên facebook để chỉnh lại nhé! Cảm ơn bạn. Xin đừng comment trên web! Cảm ơn bạn đã ủng hộ người dịch.~~~
Tôi chỉ mỉm cười gật gật đầu, không có một chút động tác dư thừa.
Giao ban xong, tôi ngồi trong phòng nghỉ nhìn qua cửa sổ, nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.
Hạ tuần tháng 9, 6 giờ sáng, trời đã sáng rồi, thậm chí còn nghe thấy tiếng xe cộ vọng lại từ xa xăm. Cả đêm qua tôi không ngủ, thậm chí thêm cả việc ngày hôm qua, rồi cả đêm hôm trước, vậy mà tôi không thấy mệt, mà hoàn toàn bị những việc này khiến cho hưng phấn tới mức không hề buồn ngủ.
Đang định về thì điện thoại vang lên tiếng tin nhắn, Tông Thịnh nhắn tôi: “Tan tầm thì lên lầu, tới phòng anh.”
Tôi cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện nên anh mới gọi tôi lên.
Tôi vội lên lầu, cửa thang máy mở ra, bên ngoài có ba nam một nữ đang đứng chờ thang. Lúc này tôi mới để ý nhân số bọn họ, là ba nam một nữ.
Nữ sinh kia cột tóc đuôi ngựa, không phải là tóc dài uốn quăn.
Bọn họ đứng ở trước cửa thang máy tranh luận. “Các ngươi có ý tứ gì? Tối hôm qua đem tôi nhốt ở trong phòng vệ sinh cả đêm, cũng may mắn hiện tại là mùa hè, nếu là ngày mùa đông nói, thì có phải tôi chết rét trong đó không.”
Ba nam sinh đều không nói chuyện, một đám cúi đầu, nhưng cũng có thể nhìn thấy mắt ai cũng có quầng thâm, đặc biệt là trên trán, thật giống như có một tầng màu xám che lại, nhìn ai cũng không ổn.