*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tông Thịnh tuy rằng cũng không nói gì thêm, nhưng dưới ánh trăng tôi vẫn có thể thấy anh khẽ nhíu mày.
Ngưu Lực Phàm đứng thẳng dậy, ho khan hai tiếng rồi nói: “Bắt đầu lại nào!”
Hắn bắt đầu dâng hương, nói: “Đệ tử Ngưu Lực Phàm, đêm nay muốn khuyên lui quỷ thai chi hồn, nguy hiểm thật nhiều, thỉnh Tổ sư gia phù hộ.”
Đốt xong nén nhang thứ nhất, hắn bắt đầu mua kiếm, rót rượu, sau cùng rót cả lên đỉnh đầu Tông Thịnh.
Một giây hai giây, hắn vẫn duy trì tư thế rót rượu.
Ba giây bốn giây, ta vẫn không thấy gì biến hóa. Tôi cho rằng còn có cái gì lợi hại liền nhìn hắn nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Tông Thịnh, nói: “Cậu không thấy buồn ngủ à?”
Tông Thịnh trừng mắt nhìn hắn: “Thất bại. Cởi trói.”
“Không có khả năng a, lúc này, hẳn là ngủ rồi, sau đó hồn Vương Càn sẽ từ trong thân thể cậu bay ra, ý đồ khống chế cậu.”
“Thả tôi ra.” Anh nói.
Ngưu Lực Phàm vẫn chưa từ bỏ ý định nhưng vẫn buông chén rượu và kiếm gỗ đào trong tay xuống, lầm bầm lầu bầu nói: “Sao lại không phản ứng chứ? Chẳng lẽ, cách này có tác dụng với người thường, đối với quỷ thai không tác dụng sao?”
Tông Thịnh sau khi được cởi trói thì Ngưu Lực Phàm có vẻ thật mất mát. Điều này cũng có thể lý giải, do nhà hắn vốn làm nghề này mà việc đơn giản thế này hắn không làm được.
Ttrước khi gặp chúng tôi có vẻ hắn cũng chưa từng làm pháp sự gì, lần trước mở âm dương thông đạo có chút miễn cuõng, nhưng vẫn là thành công.
Lần này thì chẳng có chút dấu hiệu thành công nào cả.
Tông Thịnh nhận lấy sợi chỉ hồng trong tay hắn rồi nói: “Không cần phiền toái như vậy, hắn hiện tại rất yếu, năng lượng của tôi đang rất mạnh. Trong tình huống này thì có lẽ dùng cách vừa phải cũng lôi hắn ra được. Không phải lúc nào dùng biện pháp mạnh cũng có tác dụng. Có thể, nhiều người thích phô trương, để khách hàng cảm thấy thầy bà tốn thật nhiều công sức. Nhưng mà, chúng ta phô trương thì để cho ai nhìn chứ.”
Nói rồi, anh đưa đôi đũa tới trước mặt NgưU lực Phàm hỏi: “Kẹp hồn thì sao?”
Ngưu Lực Phàm vốn dĩ rất uể oải, nghe thấy vội vàng gật đầu nói: “Được! Được!”
Hắn buông đồ trong tay, cầm chiếc đũa, thật cẩn thận kẹp vào ngón giữa tay trái Tông Thịnh, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt có điểm bất an.
Cái này khi còn nhỏ tôi từng thấy người già trong thôn làm, kẹp một cái rồi túm ra.
Tông Thịnh hỏi: “Trước kia chưa từng làm?”
“Không,
không. Tôi, tôi làm được.”
Trong lòng tôi thầm kêu gào sao mà Ngưu Lực Phàm không đáng tin cậy như vậy. Nhưng hiện tại tôi cũng không dám nói chen vào, sợ xảy ra chuyện.
“Đếm một hai ba, tôi đã có thể túm.” Ngưu Lực Phàm nói, đôi mắt nhìn chằm chằm ngón tay kia, sau đó nói: “Một, hai, ba!”
Tuy rằng nghe không ra hắn sợ hãi, nhưng cũng có thể nghe ra hắn khẩn trương.
Tay hắn vung lên trong không trung, nhìn thực sự như có cái gì bị hắn kẹp lôi ra từ ngón tay TÔng Thịnh.
Ánh trăng rằm tháng tám sáng ngời! Tôi không nhìn thấy gì, nhưng lại có thể nghe được tiếng của Vương Càn. “Nghĩ khiến ta hồn phi phách tán, ngươi cho rằng ngươi có thể sống sót sao?”
Tông Thịnh xoa đầu ngón tay: “Ta có thể sống sót, ngươi cũng không cần hồn phi phách tán.”
“Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi?”
“Nếu không phải vì giữ được ngươi, ta cũng không cần phải chờ cho tới mặt trăng đỏ hôm nay, chờ tới buổi tối tới xử lý ngươi.” Tông Thịnh nhẹ giọng nói.
Trong lúc nhất thời, tôi cảm thấy như có đôi mắt đang nhìn mình, không biết là từ chỗ nào nhìn tới, dù sao chính là có người đang nhìn tôi, gắt gao nhìn chằm chằm tôi, ánh nhìn lạnh lẽo thật giống như có thể xuyên thấu quần áo, nhìn đến thân thể của tôi.
Tông Thịnh đột nhiên hốt một nắm tro trên mặt bàn ném về phía tôi.
Việc xảy ra quá nhanh. Ngay lúc tôi cho rằng tro sẽ rắc thẳng lên người tôi mà vội nhắm chặt hai mắt, nhưng không có gì. Tro bay đến cách tôi khoảng một mét thì rơi xuống, giống như bị cái gì chặn lại.
Tông Thịnh nói: “Đừng nhìn cô ấy, dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng không thuộc về ngươi. Cô ấy cùng ngươi bát tự không hợp.”
“Sắp xếp cả nữ nhân cho ngươi, Tông Thịnh, dựa vào cái gì mà mọi thứ tốt đều cho ngươi!”