Anh buông tôi ra. Có chiếc xe chạy qua bên cạnh chúng tôi, có vài gã thanh niên kêu lên kỳ quái, hiển nhiên là đã thấy màn hôn say sưa ban nãy của chúng tôi rồi.
Tôi không chủ định mà đỏ mặt. Tông Thịnh kéo tay tôi đến phía bên kia cây cầu, nói: “Đây chính là cây cầu mà Vương Càn nói tới, đầu của hắn bị ném ở đây. Chờ đến lúc chúng ta lấy được đất cát ở lầu 16 khách sạn Sa Ân thì tức khắc sẽ có phản ứng với cơ thể hắn. Chỉ sợ đã bị phong bế bằng chu sa hay máu chó gì đó, tới chừng đó sẽ thật sự rất khó tìm.”
Đi mãi đi mãi, mặt tôi càng lúc càng nhăn, cuối cùng tôi ngồi xổm xuống đất, đi không nổi nữa. Anh bị tôi túm chặt lấy thì quay người lại nhìn tôi: “Làm sao vậy?”
“Không biết, bụng đau quá. Đi bệnh viện.” Tôi gấp gáp. Ngay lúc đó, bụng tôi quặn đau, đau kinh khủng, đau vô cùng.
Từng đợt từng đợt đau đến run cả người, mồ hôi lạnh chảy thành dòng từ trán.
Cảm giác đau này, chỗ đau… khiến tôi nghĩ ngay đến chuyện mang thai.
Nhưng, vốn dĩ không có khả năng. Loại thuốc Tông Thịnh cho tôi uống có tác dụng trong vòng một tháng. Bất quá, chắc cũng chênh lệch vài ngày. Tôi không dám nghĩ tới rốt cuộc là làm sao. Hơn nữa, cơn đau khiến tôi nói không ra lời, cơn đau này tới quá bất ngờ, tới quá kịch liệt.
Tông Thịnh khom lưng kéo tôi lên, không nói một lời đi thẳng xuống cầu. Giữa cầu không có xe dừng lại nên phải xuống dưới cầu. Anh vội đưa tay bắt taxi, chúng tôi đi thẳng tới bệnh viện.
Tôi không biết anh nghĩ gì, chỉ thấy anh vẫn luôn cau mày.
Lúc vào phòng cấp cứu, bác sỹ nam hỏi tôi vài vấn đề, không biết là do đau ruột thừa quá phát không, hay là đau bụng kinh… một đống lớn câu hỏi.
Từ khi đăng ký đến sau đó là bác sỹ nam, rồi bác sỹ nữ, đã hơn bốn mươi phút. Bác sỹ nữ viết tấm thẻ khám gấp phụ khoa. Bác sỹ nữ cũng hỏi tôi rất nhiều vấn đề, hỏi chu kỳ kinh nguyệt của tôi, trước giờ có bị đau không, rồi có vừa quan hệ không, rồi viết phiếu cho tôi đi xét nghiệm nước tiểu.
Cầm cái ly đi lấy nước tiểu xét nghiệm, tôi ôm bụng, nhìn mặt Tông Thịnh vẫn rất nặng nề. Nhìn mặt anh, tôi đứng ở cửa phòng vệ sinh nói một câu: “Yên tâm, nếu thật sự có thai, em sẽ phá.” Tôi biết, anh không
muốn có con, ít nhất, hiện tại không muốn. Nếu không, anh cũng không nói tôi uống thuốc.
Kết quả xét nghiệm rất nhanh có, không cần bác sỹ giải thích tôi cũng có thể hiểu rõ dấu trừ trên tờ giấy, không có, tôi không có thai.
Tôi đưa phiếu kết quả xong thì ngồi dựa vào tường, Tông Thịnh vẫn đang ngắm bật lửa trong tay. Nếu không phải bệnh viện không cho hút thuốc, có lẽ anh đã hút rồi.
Tay tôi vẫn ôm bụng, chuyện chuyển phiếu cho bác sỹ này có lẽ anh nên giúp tôi, nhưng khi bác sỹ gọi tên tôi, anh lại cúi đầu, chuyển bật lửa sang tay khác, dường như không hề nghe thấy tiếng bác sỹ.
Anh như vậy, là lo thật sự có thai sao??
Trong lòng tôi bực bội, không thể nói rõ, cầm phiếu xét nghiệm quay sang nói: “Không có bầu, không cần khẩn trương. Cho dù có thì tôi cũng có thể tự mình xử lý.”
Nói xong, tôi cầm phiếu đi vào chỗ bác sỹ. Cho dù không phải mang thai, cũng nên kiểm tra kỹ. Thực sự rất rất đau, tôi đau đến mức gần như không thể đi được.
Tôi mới vừa đi vài bước, Tông Thịnh liền từ phía sau nói: “Em nói cái gì?”
Ban đêm - phòng cấp cứu, lúc này trong phòng không có nhiều người, giọng anh vang lên thật đột ngột.
Tôi không nghĩ sẽ đáp lời, tiếp tục đi về phía phòng khám. Anh cũng không đuổi theo. Nước mắt tôi bắt đầu tuôn rơi, không thể nói rõ, chỉ là cảm thấy thật uất ức, muốn khóc.
Khi tôi đau bụng, anh đã vô cùng lo lắng đưa tôi tới bệnh viện.
Nhưng khi bác sỹ vừa nói là có khả năng mang thai, biểu hiện đã hoàn toàn khác rồi.
Đã không muốn có con mà…
Nếu đã không muốn chịu trách nhiệm, sao lại đối với tôi như thế, chẳng lẽ chỉ vì muốn hấp thụ khí của tôi, để cơ thể nhanh chóng khỏe lên sao?
Nếu k hông phải tôi còn phần tác dụng này… không chừng… hắn sẽ chẳng buồn liếc mắt đến mình một cái.