Tôi vô cùng lo lắng, tôi không biết thân thủ Tông Thịnh thế nào, cũng không biết hắn đang ở cùng ai. Chỉ có thể áp sát vào rào chắn mà nhìn chằm chằm vào lòng sông, trong lòng khẩn cầu, Tông Thịnh đừng bị ngã xuống sông. Đúng lúc này, có tiếng vật nặng rơi xuống sông, làm tất cả mọi người kinh hô kêu lên. Bờ sông tung bọt nước, tôi kêu lên sợ hãi: “Tông Thịnh!”
Cảnh sát béo đứng ngay bên cạnh vội kéo tôi lại, sợ tôi cũng nhảy xuống theo. Tim tôi hoảng hốt đập loạn, cảnh sát cũng vội tập trung lại đây. Bất quá, ngoài dự đoán, mọi người thấy một đôi tay bám vào rào chắn bò lên. Tuy chỉ nhìn thấy một bàn tay nhưng tôi để ý trên móng tay còn có dấu máu… móng tay như vậy, làn da đó, lại có thể có dấu máu chỉ có thể là Tông Thịnh.
“Tông Thịnh! Tông Thịnh! Tông Thịnh!” Tôi la hét.
Cảnh sát béo cũng thấy tay kia vội chạy tới kéo lên. Nhưng thân thủ Tông Thịnh có vẻ rất tốt, bò lên cũng nhẹ nhàng chứ không có vẻ cố hết sức.
Sau khi đi lên, hắn liền đưa tay ra, ôm chặt tôi vào lòng, cúi đầu, hít hà đầu tôi.
Bất quá, đây chỉ là hình ảnh mà mọi người nhìn thấy, là di động người khác chụp được, là weibo bát quái.
Thực ra thì, hắn nói thầm bên tai tôi: “Thùng gỗ anh cột ở chỗ cây cột ngay rào chắn bên kia, chờ lúc không có ai thì kéo lên.”
Tôi rúc trong lòng hắn, gật đầu.
(Mèo: hết giận chưa, để đổi đại từ nhân xưng nào!!!)
Hắn buông tôi ra, cảnh sát và rất đông người ùa tới, Tông Thịnh bắt đầu biên ra cái cớ nói là tối hôm qua cùng bạn gái cãi nhau, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, liền nhảy xuống đi.
Lúc ở dưới vòm cầu kia bình tĩnh một chút, hắn cũng không biết bên trên đã làm thành động tĩnh lớn vậy.
Cảnh sát béo hỏi: “Ban nãy anh cùng ai đánh nhau ở dưới hả? Có người khác té sông hả?”
“Trời ạ, bên dưới chỉ có mình tôi là người thôi, còn lại là quỷ đó! Đột nhiên xuất hiện tính đẩy tôi xuống!!” Tông Thịnh nói tới đây thì nhếch mép khiến người khác đều cho rằng ai đang nói dối.
Cảnh sát vẫn đưa Tông Thịnh đi, nói là theo lệ dò hỏi mà thôi, khiến mọi người đều giải tán.
Tôi cũng bị kéo lên xe cảnh sát. Có Điều sau cái ôm ban nãy thì bọn họ không để tôi tiếp xúc Tông Thịnh nữa, tôi cũng không có cách nào biết được kẻ ban nãy đánh nhau với hắn là ai.
Bất quá tôi chú ý tới móng tay Tông Thịnh có vết máu, cảnh sát cũng chú ý tới, hơn nữa lúc ấy ở hiện trường có rất nhiều người đều nói nhìn thấy có thứ gì từ vòm cầu kia ngã xuống, cũng nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống nước. Trừ những việc đó, không ai có thể nói rõ ràng, rơi xuống nước rốt cuộc có phải là người hay không.
Tôi và Tông Thịnh là bị tách ra hỏi cung, nữ cảnh đối với tôi còn là thực khách khí, dù gì tôi cũng chỉ là người bị liên luỵ. Bọn họ hỏi tôi cùng Tông Thịnh quan hệ thế nào, lúc ấy vì sao có mặt ở hiện trường, vì sao Tông Thịnh nhảy cầu.
Tôi bèn nói do tối qua
cãi nhau, hắn bỏ nhà đi nên tôi cũng không biết gì hơn.
Tông Thịnh bên kia rốt cuộc thế nào, tôi cũng không biết, chỉ là trong lòng vẫn luôn thực bất an. Chờ tới khi cảnh sát kêu tôi ký tên rời đi, Tông Thịnh vẫn chưa ra tới, cảnh sát nhìn tôi ký tên, nói một câu: “Hắn hả? Còn không biết. Hiện tại không phải là việc hắn nhảy cầu, mà là hắn có khả năng có ý định mưu sát.”
Lúc tôi rời khỏi đồn thì ông bà Tông Thịnh vừa vặn chạy tới. Tôi đã ra khỏi cổng năm sáu met thì bọn hon từ phía kia chạy tới, không nhìn thấy tôi, nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng bà Tông thịnh ồn ã. Bất quá, có ông đi cùng bà cũng sẽ không làm loạn.
Tôi nghĩ tới việc thùng gỗ mà Tông Thịnh đã nói, bất kể chuyện gì, Tông Thịnh vì tìm đầu cho Vương Càn đã làm việc nguy hiểm đến vậy, thậm chí bị giữ ở đồn cảnh sát, việc hắn chưa làm xong thì tôi phải giúp làm cho xong. Hắn bí mật nói với tôi vị trí thùng gỗ là để tôi có thể tới lấy thùng về.
“Tam Kiều.” Tôi báo địa điểm với tài xế.
Tài xế cười, kể chuyện: “Tam Kiều á, sáng nay có náo nhiệt cô có biết không? Có người nhảy cầu đó. Không biết làm sao, nhưng không chết, trốn ở vòm cầu. Chẳng biết chuyện gì mà đi nhảy cầu.”
Tôi nhìn cảnh ngoài cửa sổ xe không đáp, ông ta vẫn tự nói một mình, toàn chuyện về Tông Thịnh sáng nay. Tới nơi, nhìn ráng chiều đỏ rực trên mặt sông tôi mới nhớ ra cả ngày chưa ăn gì. Nghĩ tới cơn đau bụng đêm qua, tôi vội tìm một chỗ ở gần đó ăn cơm, nghỉ ngơi một lúc rồi gọi điện cho Ngưu Lực Phàm.
Ngưu Lực Phàm trả lời: “Qua đây đi, anh còn đang ở trên nhịp cầu thứ ba chờ.”
Tôi kinh ngạc, vậy mà hắn chưa có rời đi, đã vài tiếng rồi mà. Tôi vội chạy tới nhịp cầu thứ ba, dưới ánh đèn đường vừa lóe lên tôi thấy Ngưu Lực Phàm đang dựa vào thanh chắn cầu, ngồi bệt dưới đất, trong tay ôm một hộp cơm, bên cạnh còn có một chai Coca lớn.
Người qua lại không ít người nhìn hắn, còn có một đứa nhỏ nắm tay mẹ đi tới bên cạnh nói: “mẹ ơi, chú này đáng thương quá, không có thịt để ăn.”
Ngưu Lực Phàm ngẩng đầu nhìn đứa bé, cười cười. Gia hỏa này, vậy mà vẫn có thể cười được, người ta coi hắn như là ăn mày đó!
Tôi đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh: “Anh ngồi đây cả ngày như vậy à?”