“Anh, em…” Tôi có chút giật mình với những lời anh nói. Chẳng lẽ anh thật không quay trở về, chỉ ném ả ở đó rồi thôi? Tôi cũng không biết phải nói cái gì, mà Ngưu Lực Phàm cũng chỉ tranh thủ cho chúng tôi được hơn mười giây, Thẩm Hàm đã quay đầu, Tông Thịnh vội hừ lạnh, quay sang Ngưu Lực Phàm nói: “Ngươi qua bên tầng hầm kia giải quyết một chút đi, khách hàng có tới cũng sẽ không đi xem tầng hầm.”
Thẩm Hàm thối lui đến bên cạnh tôi, hỏi: “Hắn cùng ngươi nói cái gì?”
“Hắn, hắn nói, những lời hôm nay tôi nói làm ảnh hưởng tới việc hắn tìm bạn gái sau này nên đòi tôi bồi thường.”
“Hắn sao có thể vô lại tới như vậy a?” Thẩm Hàm kêu, “Ngưu Lực Phàm, ngươi cũng không thể vô lại như vậy a, nếu là ngươi muốn cùng ta tính sổ, tốt nhất hiện tại liền tính cho rõ ràng.”
Ngưu Lực Phàm ôm vị trí kia, liền chạy vào tầng hầm.
Tôi nhìn hắn, đang muốn nhắc nhở hắn, tầng hầm kia chính là vị trí con rắn khổng lồ nên nhìn hắn rồi chạy tới rồi chạy ra lại: “Có rắn, có rắn, con rắn to!”
Giám đốc cũng luống cuống, đây là tiểu lão bản tới thị sát, chưa xanh nha các bạn đọc ơi vậy mà xuất hiện chuyện có rắn
lớn. Nếu trước giờ chưa nghe thì không nói làm gì, hắn cũng không tin vì ở đây vẫn có nhân công làm việc, sao có thể có rắn.
Chỉ là trước đây từng nghe Tiểu Mễ nói nhưng mà thực sự tìm không thấy.
Không phải là có rắn thật chứ? Phải biết là vấn đề an toàn luôn được đặt lên hàng đầu.
Ngưu Lực Phàm chạy tới núp sau lưng Thẩm Hàm nói: “Thực sự có rắn, con rắn to lắm Tông Thịnh.”
“Có rắn thì kêu ta làm gì?”
“Đây chẳng phải là tòa nhà của mấy người sao? Tôi ở đây mà bị rắn cắn thì mấy người phải bồi thường phí mai táng cho tôi đó… a phi phi phi! Dù sao thì cũng là chuyện của mấy người. Tông Thịnh, con rắn thật sự rất lớn đó!”
Tôi nuốt nước bọt, lời kịch này sao mà giả dối kinh vậy? Tông Thịnh hôm nay là bị tôi chọc cho có chút khó chịu, anh thẳng tay túm cổ áo Ngưu Lực Phàm ném cho giám đốc: “Kêu hắn phụ trách.”