Tôi liền ngồi ở trước cửa tiệm ven đường chờ bọn họ quay lại. Quay qua quay lại đã 8 giờ tối, nhiệt độ bắt đầu hạ, bộ đồng phục trên người tôi có vẻ đơn bác hơn rất nhiều, cái lạnh len lỏi vào cơ thể.
Trên đường cái, người phụ nữ đó vẫn đang hoang mang cầu cứu dù không ai nhìn tới mình. Đương nhiên, có vài đứa trẻ có thể nhìn thấy chị ta, khi chị tới gần thì đứa nhỏ lại khóc òa lên. Người nhà đứa trẻ sẽ chạy tới dỗ dành nó, và không biết tại sao con mình lại khóc.
Người phụ nữ kia lại đi tới bên cạnh tôi, vội vã nói: “Cầu xin cô, người tốt ơi, cầu xin cô đi cứu con tôi đi mà, nó bị nhốt trong ống nước của khách sạn bên kia, tiôi nghe được tiếng nó nói. Tôi xin cô hãy giúp tôi báo án đi, cứu lấy con trai tôi, tôi van cô.”
Tôi nhìn chị mà không dám nói tiếng nào, không dám cử động, tôi cũng không biết chị ấy còn nhớ tôi hay không, hay là việc chị ấy đã bị tông xe, chị ấy chỉ nhớ được việc con trai mình đang ở trong khách sạn.
Đột nhiên, người phụ nữ quay sang nhìn tôi, cứ nhìn thế, một lúc lâu rồi mới nói: “Cô, cô cũng từng nghe được tiếng con trai tôi, ở bên khách sạn. Người tốt à, giúp tôi đi, giúp tôi được thì giúp tôi đi mà.”
Chị ấy còn nhớ rõ tôi, còn nhớ tôi và chị ấy từng nói chuyện với nhau, lúc này tôi còn giả vờ như không nhìn thấy chị ấy liệu có ổn không? Tim tôi đập mạnh, hiện giờ tôi chỉ có một mình, phải làm sao bây giờ?
Trong lúc tôi còn đang nghi hoặc thì chiếc xe Mitsubishi chạy chậm rồi dừng lại cạnh bên, Ngưu Lực Phàm cùng Thẩm Hàm nâng một cái rương thật to xuống xe tử, hô to: “Ưu Tuyền! Ưu Tuyền! Mau tới đây hỗ trợ!”
Tim tôi đập nhanh hơn, vội xem như không thấy chị ta mà đứng dậy đi tới bên chỗ hai người kia.
Bọn họ đặt cái rương ở chỗ chị ta xảy ra chuyện lúc ban ngày, vết máu kia vệ sinh đường phố vừa rửa sạch xong, trên mặt đất vẫn còn vương lại dấu máu. Bọn họ đem mọi thứ trong rương ra đặt lên mặt đất, có một cái chậu thiếc, có giấy tiền nguyên bảo, có tiền giấy, còn có nến và nhang, có ly giấy để hiến tế.
Ngưu Lực Phàm vẽ một cái vòng trên mặt đất, sau đó hỏi tôi: “Chị ấy còn ở gần đây không?”
Tôi gật gật đầu, đè thấp thanh âm nói: “Cách chúng ta hai ba mét thôi, đang nhìn chúng ta kìa, chị ấy hình như nhận ra em.”
“Ừ, vậy chúng ta bắt đầu đi, từ giờ trở đi đến khi xong việc thì hai người đừng có nói chuyện với anh, đừng cắt ngang anh.”
Ngưu Lực Phàm bắt đầu thắp nhang, người ven đường bắt đầu ngó nghiêng tới chúng tôi. Có vài đứa trẻ tò mò
đứng lại xem thì bị người lớn kéo bước nhanh đi.
“Được rồi được rồi, nhanh lên đi.” Thẩm Hàm thúc giục.
Ngưu Lực Phàm đem nhang đèn cắm lên khe hở của gạch lát vỉa hè, sau đó đổ rượu ra và nói: “Chị à, đã đi rồi thì cứ yên tâm đi thôi. Con trai chị đã xảy ra chuyện, chúng tôi sẽ tận lực giúp nó. Nhưng mà chuyện giúp nó không phải là chuyện ngày một ngày hai, chị nên yên tâm mà đi thôi. Chị cũng đã chết, mọi việc cứ để nó qua đi. Con trai chị, cũng nên buông xuống chuyện đó thôi, nóng lạnh tự nó biết thôi.”
Ngưu Lực Phàm ngồi đốt nguyên bảo: “Mấy thứ này chị mang theo đi, mai này còn dùng, thế giới này có phép tắc riêng của nó, chị lưu lại đây sẽ chỉ khiến chị tự mình khổ thôi. Chị à, nghe tôi khuyên một câu đi, nên đi rồi, đi đi.”
Nói xong, hắn đem mấy cái nguyên bảo ra đốt rồi ném ra ngoài vòng, nói: “Tiểu quỷ qua đường cũng nhận đi này, đừng có đoạt của chị ấy, chị ấy cũng có cái khó xử của mình.”
Đúng lúc này, đột nhiên, tôi không nghe được Ngưu Lực Phàm nói chuyện. Tôi đứng ở ngay gần hắn, thấy miệng hắn vẫn mấp máy, nhưng lại không nghe thấy hắn nói gì. Đồng thời, trước mặt tôi khoảng một mét, tiếng xe cộ chạy ngang lại nghe có vẻ lớn hơn rất nhiều, thật giống như thế giới này, chỉ có tôi cùng với những chiếc xe đang chạy băng băng kia. Tôi cảm thấy thân thể mình loạng choạng, hướng tới những chiếc xe đang chạy kia.
Không được! Tôi tự nhủ, sao chị gái kia chỉ cần khuyên vài câu là có thể rời đi chứ?!
Chấp nhất của chị ấy với con mình sao có thể đụ7oc hóa giải trong vòng vài câu như vậy.
Xe, chạy đến thật nhanh, ánh đèn lấp loáng như chiếu thẳng vào mặt tôi. Tôi đã biết chị ta định làm gì, trước đây chị ấy đã nhận ra tôi, và tôi không đáp ứng lời chị ấy nhờ nên liệu chị ấy có thể nào xuống tay với tôi không?
“Tôi giúp chị cứu con trai mình! Tôi giúp chị!” Sau lưng tôi đột nhiên xuất hiện một lực đẩy, muốn đẩy tôi xuống đường xe chạy, nhưng sau khi tôi nói vậy thì lực này biến mất. Mà tôi, cũng vì không đứng vững mà ngã nhào vào Ngưu Lực Phàm.
Bước chân hắn rối loạn vài cái, suýt nữa đã giẫm chân vào trong vòng tròn đó. Đương nhiên, hắn cũng nghe thấy những lời tôi nói, quay đầu lại nhìn tôi mà nói: “Tông Ưu Tuyền, em mê sảng cái gì vậy? Muốn hại chết anh à?”