Mọi người vội giải tán. Tiểu mễ kéo tôi đi tìm người phụ trách quản lý khu chúng tôi.
Bất quá khi chị ta đi giao báo cáo, tôi đi toilet. Trong lòng còn đang suy nghĩ về vết thương trên người Tông Thịnh. Vết thương trên khoé môi anh, không cần suy đoán, chính là bị người ta đánh. Nhưng vết thương trên vai tôi lại không nghĩ là bị đánh, có chút giống lúc trước khi anh bị pháp khí thương tổn vậy.
Trên người Tông Thịnh không ít vết thương lớn nhỏ, nhưng mà vết thương lành thật nhanh, dù không ở bên tôi thì những vết thương nhỏ đó sẽ không để lại dấu vết gì trên người cả.
Chỉ là lúc này đây, không biết là làm sao vậy, anh vậy mà bị thương nghiêm trọng đến vậy. Thân thể anh tương đối đặc thù, cũng không thể đi bệnh viện. Đúng rồi, nếu tôi ở bên cạnh anh, để anh hấp thụ hơi thở vậy, có thể giúp anh hồi phục thật nhanh đúng không?
Nghĩ tới đây, tôi liền quyết định phải làm thế. Mà muốn làm thì bước đầu tiên là phải làm sao để Tiểu Mễ không tìm thấy tôi. Tôi mặc đồng phục, trừ khi là người biết rõ tôi, nếu không cũng sẽ không dễ dàng nhận ra tôi. Tôi phải nhanh chóng tìm được một không gian riêng để tôi và Tông Thịnh có thể đơn độc ở chung.
Tôi chuồn ra khỏi toilet. Sau đó tránh mặt Tiểu Mễ đang báo cáo trong văn phòng, tôi Meo_mup đăng truyện tại gác sa"ch châ"m com và phây búc. Mong các bạn ủng hộ mèo nhé. đứng nhìn vào văn phòng chõ team của anh. Anh không có đây. Vậy anh đang đi nơi nào? Anh trên người còn có nhiều vết máu như vậy, không phải là đi văn phòng ông anh chứ. Nếu vậy thì tôi căn bản không có khả năng thần không biết quỷ không hay tìm anh rồi bên nhau rồi.
Tôi vừa buồn rầu xoay người, liền thấy được phía cửa toilet bên kia mở ra, Tông Thịnh bước ra, trên người quần áo còn xộc xệch, nửa người trên bị hở ra, cũng may mắn hiện tại không phải ngày mùa đông, nên dù là buổi chiều anh cũng không bị cảm lạnh. Trên vai máu lẫn thuốc bột lẫn lộn.
Tôi vọt tới, không có thời gian nghĩ nhiều mà lôi anh vào toilet lại. Vào tới nơi tôi mới phat hiện mình đã lôi anh vào toilet nam.
Cũng may hiện tại nơi này không có ai. Đang định trước tiên lui đi ra ngoài thì bên ngoài có tiếng bước chan đi vào. Tôi hoảng hốt, Tông Thịnh đã dùng một bàn tay liền ôm tôi lên cách mặt đất một khoảng, xoay người liền tiến vào một phòng vệ sinh.
Lúc cửa đóng lại tôi vừa vặn thấy người đi vào là gã chú của anh. Bất quá dường như gã không thấy tôi, nhưng khi cửa khép lại đã thấy được Tông Thịnh.
Gã ở bên ngoài nói: “Tông Thịnh, chuyện này ngươi cũng đừng để ở trong lòng. Ta cùng ngươi nói này, địa ốc và khu mỏ là giống nhau. Lợi nhuận cao, tự nhiên có người sẽ không từ thủ đoạn động thủ. Trong nhà những sự tình đó, ngươi hàng năm ở bên ngoài cũng không biết, chuyện này mới chỉ là bắt đầu. Hừ, ta đã có hai ba năm tất niên không thể về nhà ăn cơm, ngươi biết vì cái gì không? Đều là sợ,cuối năm, bị người chém. Vừa đến thời gian ăn tết, ta đều nói vợ thả tin tức ra, nói là ta bị cảnh sát bắt rồi. Tìm đại cái cớ nào đó, dù sao cũng trốn không
ở nhà.
Nếu không, hừ hừ, đòi nợ, tìm quan hệ, xin việc, tìm nhận thầu.... hừ, đừng nói ăn tết, không bị người mắng đã là không tồi. Trong thôn những người đó, nhìn nhà của chúng ta,đứng ngoài cuộc, những chuyện này, bọn họ đều không biết. Ngươi a, còn trẻ, còn có vài thập niên ngao du. Tông Thịnh, đừng có trây trét nữa!”
Tông Thịnh chỉ chỉ bồn cầu, ý bảo tôi đứng lên. Tôi cũng hiểu, nếu có ai nhìn từ dưới lên sẽ thấy chân tôi và anh.
Tôi lại lo lắng sẽ tao ra âm thanh, bị chú Tông Thịnh phát hiện.
Cũng may tôi hôm nay không đi giày cao, vịn vào vai không bị thương của anh đứng lên nắp bồn cầu.
Chú anh đã nói xong điều cần nói, cũng đã quen với việc anh không đáp lời nên nói xong thì đi ra ngoài.
Trong toilet không còn tiếng động nào khác ngoài tiếng hai chúng tôi hít thở. Meo _ mup đăng truyện tại gác sa"ch châ"m com và phây búc. Mong các bạn ủng hộ mèo nhé. Đến lúc này tôi mới để ý, tay tôi vẫn vịn vào vai anh, tay còn lại vịn ngực anh. Nhịp tim anh đập truyền thẳng vào lòng bàn tay của tôi. Tôi giật mình rút tay lại, muốn đứng xuống đất thì anh dùng âm thanh nhỏ nhất nói với tôi: “Đừng nhúc nhích.”
Tôi ngồi xổm trên bồn cầu, không dám để lộ đầu quá bị lộ ở trên, mà cũng không dám đặt chân xuống để bị lộ chân bên dưới. Tư thế vô cùng xấu hổ. Tôi nhìn vết thương trên vai anh nói: “Hay là… anh… anh ngủ với em đi, như vậy anh có thể hấp thu hơi thở của em để mau bình phục.”
“Ở chỗ này?” Anh không có cự tuyệt, chỉ thốt lên ba chữ như vậy.
Dáng vẻ anh cũng vô cùng muốn… mà tôi càng thêm nóng nảy. “Không, cái kia. Haizz...”
tôi lúc lắc đầu, mặt nóng như lửa. Làm sao mà tôi có thể đưa ra yêu cầu như vậy nhỉ?
Anh dang tay ôm lấy tôi, khiến mũi tôi ngập tràn mùi thuốc, mùi máu tươi. Tai tôi áp sát vào ngực anh, nghe giọng nam trầm thấp vang lên nơi lồng ngực:
“Ưu Tuyền, anh cũng muốn. Anh muốn em vô cùng. Bất quá hiện tại không được. Hiện tại chúng ta còn đang chia tay. Nếu vết thương đột nhiên tốt lên, bọn họ sẽ có kiêng kị. Anh phải đợi bọn họ đi bước tiếp theo, tạo ra một nguyên nhân chết đặc biệt, làm cho việc Thẩm Kế Ân chết cùng anh không có quan hệ gì. Chỉ có làm cho bọn họ tin tưởng rằng chúng ta chia tay, anh mất đi em, mất đihuyết khế, bọn họ mới có thể xuống tay.”
“Nhưng, nhưng vết thương có phải rất đau không?!”
Tôi nhìn vết thương trươcs mặt mà trong lòng đau nhói.
“Ừ, rất đau. Những người từ toà nhà Linh Linh lao tới, rõ ràng chính là hướng về phía anh mà tới, gã cầm đầu dùng trâm đâm vào vai anh, cây trân làm từ gỗ cây táo bị sét đánh...là trâm búi tóc của Đạo gia.”