Tôi ngồi xe buýt, chậm rãi quay về khu nhà Tông Thịnh. Có lẽ, bảo vệ vẫn nhận ra tôi nên không hề hỏi han gì.
Tôi không biết trong nhà lúc này có ai không, bất quá, đêm nay tôi là kẻ không có nhà để về, cũng chẳng có ai biết tôi ở nơi đây. Hồ Điệp chắc chắn không ở đây vì bà hắn đã đuổi ả đi rồi. Liệu, bà có ở đây không? Bất quá, bà chắc ở trong thôn. Mà ông, thì ở lại chỗ phòng nghỉ chỗ tập đoàn Tông An. bọn họ có lẽ không thường xuyên qua đây. Người mà tôi có khả năng gặp nhất ở đây chính là Tông Thịnh.
Tôi dùng chìa khóa mở cửa, có chút bất an mà nhìn quanh căn nhà.
Nhà hoàn toàn tối đen, không có ai ở nhà. Trái tim bé nhỏ bất an của tôi cuối cùng đã có thể buông lỏng. Tôi cầm chìa khóa trong tay, khẽ nói: “Haizz. Thật không biết vì cái gì mà lại quay lại đây.”
Tôi bật đèn phòng khách, nhìn bộ sô pha, vẫn là bộ màu vàng nhạt mà chúng tôi chọn trước đây. Bộ so pha hồng nhạt của con bướm kia chắc đã bị bà Tông thịnh tống ra khỏi nhà cùng với ả. Những chậu cây xanh mướt ở sát đất chỗ cửa sổ của Tông Thịnh đã bị gãy hết, chỉ còn vài cành chống loe hoe. Tông Thịnh có lẽ đau lòng lắm. Mấy bồn hoa đó, vốn dĩ hắn còn không cho tôi động vào, con bướm tới ở vài ngày, liền thành cái dạng này.
Tôi đi vào bếp, cũng chẳng có gì thay đổi, chỉ là tủ lạnh đã vơi đi rất nhiều. Có lẽ là Hồ Điệp nấu ăn. Ả có thể mở nhà hàng, chắc chắn có thể nấu cơm rồi.
Lúc lên lầu, vì trong lòng đã xác định là nhà không có ai nên tôi cũng chẳng có gì hồi hộp.
Mở cửa phòng, vẫn là bộ drap giường và chăn mà tôi chọn. Theo hiểu biết của tôi về con bướm, sô pha ả còn đổi, huống gì là khăn trải giường. Có lẽ, sau khi ả rời đi, Tông Thịnh đã trở về thu thập.
Con người của Tông Thịnh còn lâu mới thích màu hồng nhạt của ả.
Tôi đi tới mép giường, trên đầu tủ sạch sẽ để một tấm ảnh của tôi, có
lẽ là gỡ từ phần báo cáo thực tập của tôi. Hồ sơ có sáu tấm, nhưng chỉ dùng có hai. Bốn tấm còn lại đều ở đây, bày ra trên tủ đầu giường.
Tôi cau mày. Con bướm chắc chắn sẽ không để cho người con trai mình thích trưng ảnh bạn gái cũ ở đầu giường, tôi chắc chắn, đây là do Tông Thịnh làm. Meo_mup dịch và đăng tại gac sach chấm com và Fb mèoMấy ảnh kiểu này làm gì có giá trị, mà tự dưng phải đặt ở tủ này? Ngưu Lực Phàm lần trước giúp hắn chuyển lời, nói rằng nhà vẫn là nhà của tôi, phải chăng là ý này?
Phải chăng, ảnh để đây để khi tôi quay về có thể nhìn thấy ảnh chụp mà cảm thấy hảo cảm với nơi đây?!
Tôi bước nhanh tới mở tủ quần áo, toàn bộ trong tủ đều là quần áo của tôi, ngay cả trong ngăn kéo nhỏ cũng là đồ lót của tôi. Trong ngăn kéo còn có cả băng vệ sinh mà lúc trước Tông thịnh đã mua cho tôi.
Tôi dựa vào tủ quần áo thở hắt ra một hơi thật dài. Tôi đã rời đi lâu vậy, nhưng trong nhà vẫn còn đầy dấu vết của tôi. Nếu đã như vậy, Tông Thịnh vì sao còn nói những lời đả thương để tôi phải rời đi? Phải chăng chuyện phía Thẩm Kế Ân làm hắn sợ hãi, làm hắn khẩn trương, làm hắn quyết định đẩy tôi ra cách hắn rất xa. Hắn là đang bảo hộ tôi? Hay là hắn căn bản không biết, hắn đang làm thương tổn tôi?
Tôi khẽ nói: “Đồ tự đại, phúc hắc, tự cho mình là đúng. Hắn suốt ngày tự cho mình đúng. Hừ! Tông Thịnh, nếu muốn chia tay, muốn tôi quay về quê, vậy sao lại còn để ảnh của tôi ở trên tủ đầu giường, còn muốn đem quần áo của tôi cho vào tủ? Ý gì đây chứ?”
Tôi thở dài. Khóc nhiều vậy rồi, giờ cũng không muốn khóc nữa. Mặc kệ ra sao, mọi thứ có thể làm tôi đã làm hết rồi, giờ có thoát khỏi hiểm cảnh không thì phải dựa vào bản thân của Tông Thịnh thôi.