*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặt trời đang dần lặn, cả bầu trời đỏ rực ráng chiều, cảnh đẹp thật chỉ có thể thấy ở miền quê.
Tôi không biết làm sao mở miệng, mà Tông Thịnh cũng trầm mặc. Rốt cuộc đi được nửa vòng tôi mới bắt đầu hỏi chuyện. Nhưng tôi mới vừa mở miệng, hắn liền nói: “Ưu Tuyền, sao còn muốn giúp anh? Anh đã nói với em như vậy, sao còn muốn hao hết tâm tư giúp anh.”
“Anh, anh nhìn thấy chữ em viết trên tờ khăn giấy?”
“Nếu không thấy, thì giờ đã mất mạng rồi chứ còn đâu đi tản bộ với em ở đây. Sao em muốn giúp anh?”
“Anh đã nói, chúng ta có huyết khế, đồng sinh cộng tử, nếu anh xảy ra chuyện, em cũng sống không lâu.”
“Còn gì nữa?”
“Em... Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vết máu ở tòa nhà Linh Linh là chuyện như thế nào?”
“Còn gì nữa? Sao lại muốn giúp anh?” M e o M u P đăng truyện tại g a c s a c h. c o m và tại Facebook của Meo _ Mup
Tôi nóng nảy: “Anh nói cho em trước đi, tòa nhà Linh Linh là chuyện gì vậy?”
“Em thay đổi.” Hắn nhàn nhạt nói, trong lòng tôi có chút thấp thỏm, không biết hắn muốn nói cái gì. Hắn tiếp tục nói, “Trước kia em tuyệt đối không dám cắt lời anh như vậy, sao lại muốn giúp anh?”
Tôi dừng bước, khẽ cắn môi, vì thực sự tôi không tự lừa dối bản thân mình được. Tôi nói:
“Vì tôi hèn, được chưa? Anh đã nói tới vậy rồi, kêu tôi cút về quê, nhưng tôi vẫn hèn mà cố chạy tới truyền tin cho anh, tìm không thấy anh thì lại đi khắp nơi tìm anh. Tôi hèn vậy đó, anh vừa lòng chưa?”
Tôi gần như gào lên, bao ủy khuất mấy ngày qua bị dồn nén nay trào dâng.
Vốn dĩ cho rằng, Tông Thịnh sẽ bởi vì ngữ khí của tôi mà mắng cho một trận, nhưng không ngờ hắn lại ôm lấy tôi, nhẹ nhàng hôn lên trán. Lúc rời môi đi, thì hắn thì thầm:
“Thẩm Kế Ân hiện tại không chỉ là nửa người nửa thi, gã đã thành một quái vật. Anh không biết Lão Bắc đã làm cái gì, biến gã thành quái vật. Gã không còn là người nữa. Thân thể hắn, tay gã bị anh xé khỏi
người, nhưng máu dừng chảy rất nhanh, mắt thường cũng nhìn thấy thịt gã, cứ thế mọc ra lại, nếu thêm chút thời gian nữa, có lẽ cả cánh tay nguyên vẹn đã mọc ra lại.
Nhưng gã chạy thoát. Sau khi nhận được tin của em, anh đã bắt đầu bố trí ở tòa nhà Linh Linh như thể phế tích. Anh vất vả mãi mới bố trí xong mọi việc. Lại chỉ có thể phế đi một cánh tay của gã, nhưng càng không ngờ cánh tay gã lại mọc trở lại. Lúc trước, anh nghĩ chỉ cần khoảng hai tháng, trong hai tháng này cứ để em ở nhà cho an toàn, còn em thì sao? Em nói đi, em đã làm gì?”
Tôi nhìn hắn.
Những lời hắn nói… kỳ thật khi quay về ngôi nhà kia, nhìn thấy bộ sô pha cùng lựa, nhìn khăn trải giường, nhìn ảnh của tôi, nhìn quần áo, thậm chí nhìn tới băng vệ sinh, tôi đã đoán được cả. Người tanói ra những lời tàn nhẫn đó, chỉ để tôi về quê, rời xa những chuyện phức tạp này. Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, Lão Bắc lại đem tôi coi như một phần của kế hoạch.
Và thế là tôi còn chạy đi tìm mà báo tin cho hắn.
Tông Thịnh chậm rãi thở hắt ra, nhìn tôi, “Hai ngày này, em vẫn luôn ở bên ngoài, căn bản là không có về quê. Em nghĩ cách truyền tin cho anh. Còn anh thì muốn em rời xa tất cả. Em cứ đâm đầu vào tìm náo nhiệt sao?! Ưu Tuyền, em nói anh phải làm sao với em bây giờ? Ngươi liền không thể lại ngốc một chút, trở lại con người không biết chút gì được sao?”
Tôi chu môi: “Em nếu ngốc một chút thôi thì tối qua anh đã bị nguy hiểm rồi.”