*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi quay lại bàn ăn, kéo Thẩm Hàm tới ăn cơm. Cũng vì muốn chuyển dời sự chú ý của cô nàng mà nói thêm vài câu. Bình thường, cô nàng cũng không có gì là hảo cảm với tôi nhưng lúc này trong lòng cô nàng đang bị thương tâm mà chúng tôi cũng không để ý việc nhà họ đang xảy ra việc mà tiếp nhận cô nàng, nên cô nàng vẫn nguyện ý nói chuyện với chúng tôi.
Bữa cơm này chúng tôi hỏi rất nhiều về Thẩm giá. Ví du như, Thẩm Kế Ân và Thẩm hàm là anh em ruột, ba bọn họ chín năm trước bỏ mặc công ty mà về quê ở, thậm chí không ra khỏi cửa. Cô nàng từng nhiều lần về quê tìm ba, nhưng ba cô không hề gặp mặt mà nhiều lắm chỉ đứng ở sau cánh cửa nói vài lời với cô.
Mà cũng từ lúc đó, anh trai cô cũng bắt đầu đi du lịch nước ngoài mỗi năm. Một năm về nhà không mấy ngày.
Mẹ cô đột nhiên nói muốn ra nước ngoài và chưa bao giờ quay lại.
Mọi chuyện ở công ty, kể từ lúc đó đều giao cho chú của bọn họ.
Mà cũng từ đó, tài vận nhà bọn họ càng lúc càng tốt, tiền tài ngày càng nhiều, nhanh chóng trở thành phú hào trong thành phố, thành một gia đình có tiếng tăm.
Bất quá Thẩm Hàm cũng nói, cô nàng vẫn là thích khoảng thời gian khi bé còn học tiểu học, trong nhà không tiền, nhưng người một nhà có thể ở bên nhau ăn cơm.
Vẫn là chín năm, chín năm trước, nhất định đã xảy ra chuyện gì rất lợi hại, mà những gì chúng tôi biết, cũng không phải là toàn bộ sự tình. Kẻ đứng sau giật dây những việc này, hẳn là chính là Lão Bắc không sai.
Dùng cách nói của Thẩm Kế Ân, chính là “Cái ao Thẩm gia này sâu hơn chúng ta tưởng rất nhiều. Tôi đi theo Lão Bắc. ở bên cạnh mười mấy năm, lão đã che giấu thật hoàn hảo.”
(Mèo: Bản gốc là Thẩm Kế Ân, nhưng mèo nghĩ chỗ này phải là theo cách nói của Tông thịnh ^^)
Tối hôm đó, Thẩm Hàm thực tích cực. Ăn cơm xong liền kéo tôi ra phòng khách, hỏi tôi tỉ mỉ tình hình tối hôm đó. Tôi nói với cô nàng là tôi gặp ảo giác, tôi xác định là khách sạn có ma. Chỉ là không có nói cho cô nàng, tôi cuối cùng xác định được nam sinh bỏ đi kia chính là Thẩm Kế Ân.
Trải qua cả buổi nói chuyện, thái độ của Thẩm hàm với tôi cũng tốt lên không ít. Cô nàng nói, cô nàng vẫn cảm thấy ở khách sạn có ma, trước kia từng gặp nhiều lần, nhưng Thẩm Kế Ân đều nói là hoạt động đặc biệt của khách sạn mà thôi. Cô nàng cũng từng nghe tiếng trẻ con kêu cứu trong đường nước, nhưng không làm gì được.
Thẩm Hàm cuối cùng ngủ gục trên sô pha ở phòng khách. Dù sao cũng là một nữ sinh cấp ba, ban ngày vẫn phải đi học, buổi tối không thức khuya nổi. Sau khi Thẩm Hàm ngủ tôi dứt khoát an bài cô nàng cùng Ngưu Lực Phàm ở lại. Dù sao lúc trước ông bà Tông thịnh cũng từng ngủ lại, đồ vật đều đầy đủ hết.
Chỉ là sau khi an bài xong xuôi cho Thẩm Hàm, Ngưu Lực Phàm lại bị Tông Thịnh gọi xuống đất nói chuyện. Tuy tôi không cố tình đi nghe bọn họ nói cái gì, nhưng vẫn có thể nghe được Tông Thịnh nói, kêu Ngưu Lực Phàm nghĩ cách tìm mẹ Thẩm Hàm. Chuyện xảy ra vào chín năm trước những gì bọn họ có thể tra được, đã đều tra xét. Nhưng hiện tại hiển nhiên cái ao Thẩm gia này thật sự sâu hơn so với chúng ta tưởng tượng nhiều. Mọi chuyện, có lẽ phải tìm được mẹ của Thẩm Hàm mới có thể tìm hiểu thêm nội tình.
Ngưu Lực Phàm thực khó xử: “Thôi thôi, cô nàng chỉ là một nữ sinh trung học, tôi thừa nhận, tôi đã ngủ với cô ấy, nhưng mà là cô ấy tự nguyện. Nếu kêu tôi nghĩ cách kêu cô ấy đi tìm mẹ nói này nọ, tôi còn không bị nhà bọn họ người đánh chết?”
“Cô gái như Thẩm Hàm anh cảm thấy nhà bọn họ sẽ quản? Nghĩ cách đi hỏi một chút đi.”
“Tôi, nếu để cô ấy biết tôi lợi dụng cô ấy, còn
không đem tôi chém thành tám khúc sao?”
“Chuyện nhà đó hiện tại liên lụy đã đủ lớn rồi, anh cảm thấy qua vài năm nữa cô ta có thể thoát khỏi sao? Nếu có thể thoát được thì lúc trước mẹ cô ta cũng không có bỏ lại hai đứa con mà bỏ đi. Khi đó, Thẩm hàm mới học… lớp 3 nhỉ, hay lớp 2? Đứa bé nhỏ như vậy, mà mẹ có thể buông tay sao? Anh cả thấy Thẩm Hàm thật sự có thể hồn nhiên không biết gì như vậy cả đời sao?”
Ngưu Lực Phàm trầm mặc, không nghe đáp lời. Hai người cứ thế kết thúc ở đây.
Tôi dọn bếp xong lên lầu thì Tông Thịnh đã ngồi ở trước máy tính làm kế hoạch. Chuyện ở tòa nhà Linh Linh tuy đã bị kéo dài nhưng anh chưa từng buông lỏng mà vẫn trong tình trạng chuẩn bị, chỉ cần có thể sẽ lập tức khởi công.
Tôi đứng dựa vào tường ngắm Tông Thịnh đang chuyên chú làm việc, trên người vẫn mặc áo sơ mi đi làm ban ngày, nhìn thật chuyên nghiệp. À, là có cảm giác cấm dục!
Không tới vài giây đã nghe hỏi: “Nhìn cái gì?”
“Không có. À, he he, chính là, anh kêu Ngưu Lực Phàm làm như vậy, có phải hay có chút không công bằng với anh ấy không. Dù gì sau này, Thẩm Hàm khẳng định sẽ biết những việc này, đến lúc đó, cô ấy nếu thật tình cảm thấy chúng ta lợi dụng mình thì Ngưu Lực Phàm có khả năng là người cô ấy hận nhất.. Giờ bọn họ như vậy… anh đối với Ngưu Lực Phàm vậy có chút không tốt đâu.”
“Em cảm thấy, bọn họ hai sẽ kết hôn?”
Tôi bị hỏi thì ngạc nhiên một chút rồi đáp: “Không lấy kết hôn làm mục đích thì yêu đương đều là lưu manh.”
“Em cảm thấy Thẩm Hàm thế nào?”
Tôi bị hỏi thì sửng sốt, nghĩ nghĩ mới nói: “Rất đẹp a, vẻ đẹp của thời đại này” Anh không nói gì, tôi do dự một chút, tiếp tục nói: “Cằm nhọn, mũi cao, môi trên mỏng môi dưới hơi dày. Ừ, chính là khá xinh đẹp a.”
“Dạng tướng mạo này ở thời cổ đại mà nói, chính là mệnh làm di thái thái (thiếp thất). Ở hiện tại, chế độ hôn nhân nghiêm khắc, cũng không còn thiếp gì, cùng lắm là tiểu tam lên thành vợ chính thức. Môi trên chủ tình, môi dưới chủ x. Ngưu Lực Phàm phương diện kia không tồi, nếu không Thẩm Hàm cũng sẽ không cam tâm tình nguyện đi theo hắn. Nhưng, giữa hai người bọn họ, không có ai coi trọng mối quan hệ này. Một cô gái đẹp, nhưng lại mang tướng của tiểu tam, em cảm thấy có ai quen bạn trai lúc mười bảy tám tuổi mà có thể ở bên nhau cả đời sao? Ở kỳ môn, có loại kêu đinh nhâm hợp, chính là chỉ bọn họ.”
“Nhưng, dù cho sau này bọn họ chia tay thì cũng không nên do chúng ta khiến cho bọn họ chia tay.”
“Bọn họ thật sự muốn chia tay thì không phải là do ai làm mà là chính bọn họ không có coi trọng tình cảm của nhau.” Tông Thịnh ngước nhìn tôi, môi khẽ mím lại, tôi biết, anh sẽ không thay đổi quyết định.
Tôi cau mày, tôi biết mình không thể thay đổi được quyết định của anh. Cách làm việc của anh chính là như vậy, vì mục đích sẽ không từ bỏ thủ đoạn.