*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
Chương 225-2Tôi vẫn cảm thấy Thẩm Hàm luôn ở bên cạnh Ngưu Lực Phàm, nên hắn hoài nghi cô bé có vẻ hơi quá đáng. Nếu là tôi, chắc tay tôi đã thân ái lên má hắn rồi.
“Tự anh cũng biết chuyện, cô ấy là trẻ vị thành niên, tôi luôn nhớ rõ. Mỗi lần hành sự đều dùng biện pháp an toàn, không có đến một lần ngoại lệ. Giờ cô ấy nói là có con với anh, chuyện này…”
“Nhưng cô bé không giống loại người không có tiền đi bệnh viện nên lừa lọc anh. Ngưu Lực Phàm, tối nay về thì nói chuyện đàng hoàng với cô bé đi.”
Ngưu Lực Phàm có lẽ là quá sức chấn động, có lẽ cần người để tâm sự nên mới có thể trên xe nói với tôi những chuyện này. Còn tôi, theo bản năng của nữ tiới nên mới cho hắn ý kiến.
Tông Thịnh vốn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Đứa nhỏ này cứ giữ lại đi, đừng bỏ nó.”
Ngưu Lực Phàm kinh ngạc mà nhìn Tông Thịnh lái xe phía trước, tôi vội nói: M* e *o. m* u* p m ờ i b ạ n s a n g g. a. c.s.a.c.h.c.o.m đ ọ c n h é
“Chuyện này phải để cho Thẩm Hàm quyết định. Tuy cô bé là trẻ vị thành niên nhưng lại rất rõ ràng mình đang làm cái gì. Chẳng phải anh lo lắng nhân quả gì đó sao?”
Thẩm Hàm cùng Tông Thịnh chỉ có thể xem như quan hệ bạn bè biết nhau. Loại chuyện này, như thế nào đều không thể do Tông Thịnh quyết định. Nhưng ban nãy khi Tông Thịnh nói chuyện đó, giọng vô cùng lạnh lẽo, như thể một câu mệnh lệnh.
Tông Thịnh không nói nữa, Ngưu Lực Phàm cũng không chú ý tới điểm bất thường này, mà cứ ôm điện thoại ngồi trên ghế sau đau khổ.
Nói một cách khác, hắn đang sợ mình mọc sừng! Nhưng mà nếu nói nặng với Thẩm Hàm thì lại sợ giàn thiên lý đổ.
Xe cuối cùng đã ngừng lại trước mặt căn nhà vách đất hoang tàn. Nhà người ta trước nhà có sân đều trồng rau xanh gì đó, nhưng căn nhà này trước cửa chỉ toàn là cỏ mà thôi.
Bức tường gạch đổ nát, chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy hết bên trong căn nhà cửa mở. Khóa cửa kiểu cũ chỉ có thể mở khi có người ở bên trong, nên có lẽ hôm nay chúng tôi may mắn rồi, đến thẳng đây tìm, chứ đến ngõ nhỏ kia chắc là đã không gặp được ông ta.
Ngưu Lực Phàm xuống xe, cất điện thoại, vẫn chưa hoàn hồn sau sự kiện Thẩm Hàm có thai. M* e *o. m* u* p m ờ i b ạ n s a n g g. a. c.s.a.c.h.c.o.m đ ọ c n h é
Trong ba người chỉ có tôi đã tới nơi này nên tôi dẫn đầu đi vào trong nhà. Nhẹ bước vào, đã thấy chiếc bàn trà trong phòng khách. Ông thầy bói hai mươi tệ tay cầm bức ảnh, tay cầm chén rượu, thở dài.
Tôi gọi khẽ: “Đại gia.” Bản này còn lỗi, mọi người chờ xem lại khi màu chữ đã chuyển xanh nhé. Cảm ơn các bạn.
Ông ta quay đầu lại thấy tôi thì nhàn nhạt nói: “Ta biết cô sẽ tới đây mà.” sau đó, lại quay sang nhìn Tông Thịnh sau tôi, cuối cùng là Ngưu Lực Phàm vẫn nhíu mày nhìn điện thoại.
Vừa nhìn thấy Ngưu Lực Phàm, thì ánh mắt
ông ta ngay lập tức thay đổi, kích động hộ to: “Sao lại dẫn nó tới đây? Dẫn nó tới làm gì? Kêu nó đi đi! Bảo nó đi ngay! Ta nói hết cho các người nghe, mau kêu nó đi đi!
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ở trong ngõ, thấy được trên người cô có thi khí ta đã kêu cô rồi. Tuy, ta lo lắng những chuyện đó sẽ xảy ra, nhưng ta biết chuyện gì phải đến sẽ đến.
Lúc cô đưa bát tự đó cho ta xem, ta đã biết các người là ai, nhưng làm sao các người lại tìm được nó hả? Sao nó lại đi cùng các người? Kêu nó đi di!”
Ngưu Lực Phàm nghe ông già la hét thì bừng tỉnh, cũng hiểu ra nó trong miệng ông lão là chỉ Ngưu Lực Phàm hắn.
Hắn vội bước tới trước mặt tôi, nói: “Tiền bối hẳn là trưởng bối nhà con rồi. Con là Ngưu Lực Phàm. Con không biết vì sao người muốn đuổi con đi, nhưng nếu người nhận ra con, thì chứng tỏ là trưởng bối trong nhà, con cũng có chuyện muốn hỏi rõ.”
Ông thầy hai mươi tệ vội cất tấm ảnh đang cầm trên tay, sau đó buông chén rượu, đứng dậy, quay sang Tông Thịnh nói: “Ngươi trước kêu Ngưu Lực Phàm đi, ta và các ngươi nói chuyện. Các ngươi muốn làm như thế nào, ta tuyệt đối không ngăn cản các ngươi. Nhưng yêu cầu của ta chỉ có một, chính là không để cho Ngưu Lực Phàm dính vào. Các ngươi đáp ứng ta, ta sẽ nói cho các ngươi.”
Tông Thịnh nhìn về phía Ngưu Lực Phàm, Ngưu Lực Phàm lập tức kêu lên: “Vì cái gì muốn tôi đi! Chuyện này không phải nói là có quan hệ với trưởng bối nhà tôi sao? Này, ông già, nếu ông thật sự là trưởng bối trong nhà, thì con sẽ thật sự hiếu kính ông. Còn nếu như đã không phải là người nhà thì quản cái gì? Tôi thích làm gì thì kệ tôi, được không?”
Ông thầy hai mươi tệ không dám nhìn về phía Ngưu Lực Phàm, trốn tránh hắn. Theo biểu hiện này, tôi có thể khẳng định ông ta chính là trưởng bối trong nhà của Ngưu Lực Phàm. Dù cho không phải là trưởng bối thì cũng la người rất thân của trưởng M* e *o. m* u* p m ờ i b ạ n s a n g g. a. c.s.a.c.h.c.o.m đ ọ c n h é bối Ngưu gia, nếu không cũng sẽ không yêu cầu chúng tôi như vậy.
Còn nữa, ban nãy ông ta nhắc về lần đầu tiên nhìn thấy tôi, tôi cònhớ rõ khi đó là ông ta chủ động gọi tôi, là tự mình chủ động. Kỳ thật khi đó, ông ta cũng đã biết tôi là ai. Như vậy, ông ta đối với mọi việc ở khách sạn Sa Ân chẳng phải đã rõ như lòng bàn tay hay sao?
Tôi kéo Ngưu Lực Phàm qua một bên, nhỏ giọng nói: “Hay là anh lên xe trước đi, chút nữa ông ấy nói gì thì bọn em nói lại cho anh là được mà.”