Tôi hốt hoảng lùi lại đằng sau một bước. Dù cho tôi đang vô cùng sợ hãi nhưng tôi cũng không dám đến gần Tông Thịnh, tôi sợ rằng mình tới gần thì sẽ hại ảnh, trở thành trở ngại cho anh.
Dưới chân núi, Ngưu Lực Phàm cầm đuốc đi lên, không chỉ có hắn, phía sau hắn còn có hai người đàn ông trung niên đi theo, tay cầm theo đèn pin và hai cây cuốc.
Ngay lúc tôi định kêu hắn thì chợt cảm thấy chân đau nhói, dường như bị cái gì đó cắn.
“A!” Tôi kinh hô, đá đạp lung tung, ánh đèn pin cũng theo đó bị tôi quơ lung tung, tôi thấy một con chuột thật to đang chạy khỏi chân mình. Mắt cá chân đau đớn, tôi vậy mà bị chuột cắn rồi!
Tôi lúc này mới phát hiện ra mình đã lùi ra ngoài vòng tròn nến mất rồi.
Ngưu Lực Phàm đi cùng hai người đàn ông chạy lên đưa cho Tông Thịnh một chiếc túi màu vàng: “Chỉ có thể tìm được cái này. Tìm thấy ở nhà ông chú tôi đó, là đồ của ông cố nội, mọi người coi có thể dùng được không?”
Tông Thịnh nhìn chiếc túi.
Hai người đàn ông trung niên cũng nhìn thấy kim quan trên mặt đất khác thường, đương nhiên cũng nhìn thấy chữ Tử kia.
“Chuyện gì thế này? Lực Phàm, mộ ba cậu… này…” Bọn họ ấp úng không nói nên lời.
Tôi lết chân đi tới, mắt cá chân đau kinh khủng.
Tông Thịnh mở chiếc túi vàng ra, một đồ án được thêu nổi vô cùng phức tạp đột nhiên hiện ra, tôi không hiểu, chỉ có thể thấy có hình vẽ tinh đồ.
“Cái này hẳn là đồ gia truyền của nhà các người rồi, chỉ có thể sử dụng được một lần. Đừng có tiếc. Mạng người quan trọng hơn!” Tông Thịnh nói xong, thẳng tay mở nắp kim quan. Thi thủy đen ngòm trào ra, anh dùng chiếc túi trùm lại. Sau đó, giựt mạnh đám chỉ đỏ có kết đồng tiền, ném tiền vào trong chỗ vải đang lồng phồng lên. Những đồng tiền vốn rất nhẹ, nhưng lại như thể rất nặng, chậm rãi đè chiếc túi chìm vào trong thi thủy đen ngòm.
Cuối cùng, túi tiền vàng đã hoàn toàn chìm vào trong kim quan, chìm vào trong làn nước đen thui. Thi thủy dần biến mất, kim quan lại lộ ra mảnh xi măng như ban đầu. Chỉ có điều không phải là xi măng xám, mà là màu đen. Nêu không phải bên cạnh kim quan còn mảnh giấy có chữ chết, có lẽ tôi sẽ nghĩ rằng phải chăng mình vừa tưởng tượng ra tất cả những gì vừa xảy ra.
Sau khi mọi chuyện đã xong, Tông Thịnh cầm nắp kim quan đậy lại, rồi nói: “Đặt bên cạnh vườn rau nhà các người, chờ đến tiết đại hàn khi dời mộ ông nội anh thì đặt bên dưới kim quan của ông nội, để ông nội anh trấn giữ hộ.”
Một người nhìn kim quan kia, miệng run run hỏi: “Túi tiền kia, kia…”
“Chỉ dùng được một lần! Đừng có tiếc, không gì quý hơn mạng người.” Tông Thịnh nói, đi về phía tôi, cầm một chai nước nói với tôi: “Giúp anh đổ nước rửa tay.”
Tôi vội chạy tới hỗ trợ.
Người đàn ông trung niên không dễ nói chuyện như vậy, hắn ta tức tối kéo Ngưu Lực Phàm nói: “Lực Phàm, ngươi nói rõ ràng cho ta đi, vừa rồi ngươi nói là ngươi mượn cái túi này một chút. Ngày xưa chia gia tài, túi đó là ông cố của ngươi cho ba ta, rồi cho ta, là của chi nhà chúng ta, giờ ngươi tới nói là mượn, mượn xong thì kêu hỏng, phải cho ta công đạo đi!”
“Đường thúc, chú cảm thấy mạng của chú với cái túi, cái nào quan trọng hơn?”
“Muốn chết cũng là các ngươi chết, tự mình đào mộ cha mình, đồ bất hiếu, không tới phiên chúng ta.
Mấy người phải cho ta một công đạo.”
Tôi rót nước cho anh, nhìn Ngưu Lực Phàm bên kia ứng phó với mọi chuyện nói nhỏ: “bọn họ sao lại như vậy?”
“Những chuyện như thế này rất nhiều. Nhiều người đều như vậy, ban đầu đều thấy không có gì quan trọng hơn tính mạng của mình. Nhưng sau khi mọi chuyện đã qua đi thì sẽ tính toán xem mình đã mất gì và có thể tranh thủ được lợi ích gì.”
Tông Thịnh rửa tay xong, quay người nói:
“Căn hộ một trăm năm mươi mét vuông ở khu Tây Uyển thì sao? có thể thay thế cho pháp khí vừa rồi được không? Ngưu Lực Phàm, biết túi ban nãy tên đầy đủ gọi là gì sao? Để ta đi hỏi thăm có ngang giá không. Nếu không, thù đổi cái 80m2 vậy?”
Dạ đàn ông trung niên lập tức đẩy Ngưu Lực Phàm ra, đứng ở trước mặt Tông Thịnh nói: “tự ngươi nói đó, căn 150m2!”
Tông Thịnh xoa xoa bả vai: “Được, cứ thế đi. Ngày mai ông cầm theo giấy tờ đến khu vực kinh doanh của khu Tây Uyển, ta sẽ gọi điện báo cho giám đốc bên họ.”
“Ngưu Lực Phàm!” Gã đàn ông kia kêu, “Bạn cậu là ai vậy? Có thật có thể cho nhà không?”
Ngưu Lực Phàm có chut ủy khuất: “Đó là cậu chủ tập đoàn Tông An, toà nhà đó là của nhà bọn họ.”
Gã đàn ông gật đàu với Tông Thịnh: “Được. Mai ta mà không xong việc thì kim quan này ta sẽ đưa tới chỗ các người.”
“Được. Bất quá lão ca à, kim quan dù gì cũng là đồ của nhà các vị, các người giờ cũng dọn sang nhà mới nên cố gắng thu xếp đàng hoàng nha.”
Hai gã do dự một chút rồi cũng nghĩ cách dọn dẹp, cũng không phải việc lớn gì, chỉ là xi măng hơi nặng chút.
Bọn họ nghĩ cách, Tông Thịnh liền kéo tôi đi về phía chân núi, lúc đi ngang qua Ngưu Lực Phàm, còn vỗ vỗ vai của hắn, ý bảo hắn đi theo chúng tôi đi, còn kim quan kia, bọn họ muốn có nhà mới thì phải lo mà dọn.
Đi cách một quãng, Ngưu Lực Phàm mới ong ong nói: “Tông Thịnh, đêm nay cảm ơn cậu. Hại cậu phải bồi thường một căn hộ.”
Tông Thịnh cười lạnh một tiếng: “hai lão chú họ của anh ấy, loại người như thế này tôi thấy nhiều. Biết làm sao ứng phó.”
Tôi quay lại nhìn Ngưu Lực Phàm liếc mắt một cái, nói: “anh yên tâm đi, Tây Uyển tiểu khu cơ bản đã bán xong. Dư lại đều là một vài căn có chút vấn đề. Căn hộ 150m2 còn vài căn, toàn ở tầng cao nhất, thực ra bán cũng chỉ ngang mấy căn 100m2 ở lầu 14-15”
“Nhưng vẫn rất đắt đó.” Ngưu Lực Phàm vẫn băn khoăn.
Tông Thịnh lại rất sảng khoái mà nói: “Anh chịu quay lại thì tôi coi như anh em tôi. Tôi đã bị phản bội rất nhiều lần, vừa rồi tôi đã nói chỉ cần anh quay trở về thì anh chính là huynh đệ.
Một căn hộ đó, chẳng đáng gì! Còn nữa, cái túi đó có lẽ là túi Bát Quái Càn Khôn, tôi còn đang tiếc đây.”