Tôi lập tức leo xuống giường, đóng cửa phòng mình lại, chạy đến chỗ ban công tìm thân ảnh của Tông Thịnh. Ở phía bên kia, cách không xa, dưới ánh đèn đường Tông Thịnh đang nhét thứ gì đó vào trong túi quần rồi quay đầu lại vẫy vẫy tay với tôi. Có lẽ anh đã thành công rồi. Nhưng mà, làm thế nào anh nhảy từ trên lầu cao đến như vậy xuống đất?
Tôi nhìn anh đi về phía bãi đỗ xe, vội gọi cho anh. Anh bắt máy liền nói: “anh ra xe ngủ một lát, cửa ký túc xá hẳn là 06.00 sáng sẽ mở. Nếu em không dám ngủ thì tới chừng cửa mở chạy ngay đến tìm anh.”
“Anh nhảy xuống thế nào vậy?” Đây mới là điều tôi quan tâm nhất. “Anh có bị thương không?”
“Em chưa từng thấy anh đánh nhau sao? Anh biết võ mà, lúc trước khi nghỉ hè Lão Bắc cũng đưa anh đi đến vài đạo quan học thái cực đạo đó. Những kiểu như trốn thoát như thế này, nhảy từ ban công xuống, đều rất dễ dàng. Ngủ đi anh cúp máy nhé.”
“Tông Thịnh! Đừng cúp, em... em... em sợ.”
Đứng trên balcon đã không nhìn thấy bóng dáng của anh nữa, tôi quay trở lại trong phòng trốn trong chăn, nói với anh qua điện thoại. Vừa rồi là lo lắng cho anh, muốn phối hợp cùng anh nên không nghĩ nhiều, tôi chỉ nghĩ rằng không thể nào kéo chân khiến anh thất bại, không để cho anh bị cảnh sát phát hiện ra mà thôi. Bây giờ mọi việc đã xong rồi nên tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
“Hiện tại biết sợ hãi rồi sao? Muốn giúp người khác, thì phải gánh vác phần sợ hãi này.”
“Vậy anh cùng em nói chuyện đi.”
“Nói cái gì?”
“Nói, chuyện của anh trước kia.”
“Không có gì hay ho. Mỗi ngày anh đều phải đi luyện công, vô cùng vất vả. Khi những người khác đi nghỉ hè, đi sinh hoạt trải nghiệm thì anh lại mỗi ngày học Thái cực đạo, cũng không hẳn là khó khăn, cũng khá vui. Thực tế anh không hoàn toàn thâm nhập vào cuộc sống ở Đạo quan, người giống như anh mỗi năm chỉ có 2-3 tháng ở tại nơi đó. Hay là em nói đi, anh nghe.”
Anh chính là người như vậy, đối với quá khứ của mình, dù cho có nói thì cũng chỉ vài câu như vậy. Mấy câu nói đó đã thực không tồi, so trước kia là đã có tiến bộ nhiều.
Tim tôi đập thình thịch, bởi vì sợ hãi mọi chuyện. Lúc đầu tôi đã nói chuyện rất chậm, rất cẩn thận, sau cùng cũng chỉ có thể ôm di động cười cùng anh.
Tôi kể lại chuyện sau khi anh rời đi là anh mỗi năm đều cho tôi ăn sinh nhật, mua cho tôi quần áo thật đẹp. Nói chuyện ở trong thôn, mấy chú trong nhà tôi cầm tiền đến mấy chục vạn, chỉ một năm sau thì một phần tiền đã không còn. Cũng kể lại chuyện lúc tôi học cấp ba có bạn nữ nói
nhìn thấy ma, đủ mọi loại. Có bạn nữ những bạn nữ tin tưởng vào chuyện bói toán chòm sao này nọ, rồi các loại ma cà rồng phương tây. Nhưng vừa xem phim Mao sư phụ bắt cương thi thì kêu là giả, làm gì mà có cương thi. Khi đó tôi hỏi là sao lại tin mấy cái của phương tây mà lại không tin Trung Quốc phong thuỷ huyền học, thì cô bạn lại dậm chân không thể trả lời.
Tôi cùng Tông Thịnh nói rất nhiều rất nhiều, đến cuối cùng, tôi ngủ gục lúc nào không hay. Dù sao thì khi tôi tỉnh lại thì điện thoại đã sập nguồn, tắt ngúm. Mà tôi nằm vẹo trên giường ngủ, di động vẫn ôm chặt.
Bên ngoài tiếng khóc, tiếng nói chuyện. Lúc này tôi mới Ý thức được trời đã sáng rồi. Nghe tiếng nói thì có vẻ là người bên phòng bên kia đang la mắng, có một giọng nữ khóc gào lên: “con gái của ta chết thì cũng đã chết rồi tại sao còn bị người ta cắt tóc nữa chứ?”
Một bên có người nói: “ tóc cô ấy không phải vẫn luôn như vậy sao?”
“Con gái tôi luôn yêu vẻ ngoài xinh đẹp, kiểu tóc của con bé luôn làm bởi những tiệm làm tóc đắt tiền, làm sao có thể để một bên ngắn một bên dài như vậy?”
“Hiện tại chẳng phải trào lưu là vậy sao?” Tôi nhận ra giọng nói này là của chủ nhiệm khoa. Chủ nhiệm khoa tiếp tục nói: “Còn nữa, Tinh tinh bị chết thật kỳ quặc. Các vị cũng thấy được. Camera cũng thấy rõ ràng. Em ấy là hôm trước buổi tối hơn 8 giờ trở về ký túc xá, đê buổi sáng liền thành như vậy, nhìn như đã chết nửa năm một năm lại còn bị hong gió nữa. Các vị thật cảm thấy tóc chính là bị người cắt sao? nói không chừng chính là bị quỷ cạo đầu.”
“Ở đây không phải trường học sao? Trường học mà nói năng vậy sao? Các ngươi là muốn cho con gái tôi chết oan uổng sao?”
“Chị à, chị hãy bình tĩnh mà suy nghĩ lại đi. Tôi đã nhắc nhở chị đó, đừng để đến lúc ở trong nhà xảy ra những chuyện gì khác thì mới nóng ruột.”
Chủ nhiệm khoa nói làm cho người nhà Tinh tinh như bừng tỉnh, không nói thêm nữa cái gì.
Tôi vội xuống giường, thu thập đồ đạc, chạy ra khỏi phòng. Ra khỏi cửa ký tức xá nhìn thấy ta nhiệm khoa cầm di động thì thào: “Đúng vậy, nhưng bị tôi doạ rồi.”
Chủ nhiệm khoa thấy tôi thì hơi cứng người, bỏ đi chỗ khác.