Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Tông Thịnh giấu diếm (2)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 260-2

Ngưu Lực Phàm xoay người cười: “Đừng hỏi nữa. Chẳng phải em vừa ốm dậy sao? Thôi, về nghỉ ngơi đi. Em nên ngủ nhiều hơn. Không phải mọi người đều nói, bị sốt thì phải ngủ nhiều lên sao?”

Không đợi tôi trả lời hắn đã đi về phía phòng bệnh. Bọn họ chắc chắn có chuyện gạt tôi!

Thật ra đã ngủ suốt hai ngày, sức khỏe tôi cũng đã khôi phục, giờ bảo tôi ngủ thì tôi cũng không ngủ được, cứ ở trong phòng thế thôi. Tôi cũng cố ý hỏi Ngưu Lực PHàm vài lần nữa nhưng hắn vẫn cứ tránh né, không nói câu nào mà im thin thít, bị hỏi quá hắn liền bỏ ra ngoài hành lang đứng.

Tới giờ ăn tối thì Tông Thịnh đến. Ngưu Lực Phàm như thể được đại xá, vội chạy thoát khỏi bệnh viện. Tông Thịnh đã thay đồ, nhìn Ngưu Lực Phàm nói là từ hôm làm pháp sự tới giờ hắn vẫn chưa về nhà. Như vậy, chắc chắn hai người đã có chuyện gì đó.

Tôi ngồi trên giường đong đưa hai chân hỏi:  “Tông Thịnh, vết thương trên lưng anh là như thế nào?”

“Có du côn tới đòi phí bảo kê, anh đánh nhau với bọn nó một trận.” vừa nói, anh vừa ném lên giường một chiếc hộp nhỏ. “Anh lấy chứng minh của em đi làm sim rồi.”

Tôi mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc điện thoại  mới. Chuyện này thật sự làm tôi kinh hỉ, tôi còn tưởng sau khi xuất viện phải về nhà tìm cái điện thoại cũ chứ. 

“Gọi ba mẹ em đi, đừng làm như anh giam lỏng em vậy.”

Tôi cười thật tươi với anh, ôm điện thoại gọi cho ba mẹ. Tôi báo bình an với ba mẹ, nói với họ tôi không sao, còn nói nhiều nhiều lắm. Nói với ba mẹ rằng tôi và Tông Thịnh thực sự yêu thương nhau, bọn tôi sống cùng nhau rất tốt, mặc kệ thiên
hạ nói gì, chúng tôi không có ý định chia tay nhau. Dù cho mai này tôi có thật sự bị anh hại chết đi nữa, tôi cũng không có ý định chia tay.

Cúp máy, tôi thấy Tông Thịnh đã đang ngồi trên sô pha làm việc bằng máy tính. Nhìn dáng vẻ anh chuyên tâm làm việc tôi cũng không quấy rầy. Nhưng tôi có thể hiểu vì sao anh kêu tôi gọi điện cho ba mẹ. Chính là để tôi dời sự chú ý, đổi đề tài. 

Ăn cơm xong, tôi liền nằm ở trên giường chơi di động mới. Vì sim cũng là sim mới nên tôi chẳng có số điện thoại của ai, nên lên diễn đàn hỏi số điện thoại của mọi người. 

Có một người đang gửi tin, nội dung là  “Phú nhị đại của Nhà Giàu Mới Nổi Nông thôn độc ác uy hiếp bạn gái”

Có bạn khác nói: “Lại là Sa Ân! Lại xảy ra chuyện. Bạn nào muốn ở lại làm việc ở Sa Ân thì nên xem qua đi!”  



Vì tôi cũng từng làm ở Sa Ân nên cảm thấy rất hứng thú với đề tài này nên vào web xem.

Trên web đưa tin, trên mạng có một video ghi lại hình ảnh một phú nhị đại nhà quê một mình xông vào khách sạn Sa Ân. Vì khách sạn đang ngừng kinh doanh nên không có ai cản phú nhị đại này lại. Người này đi thẳng lên lầu 6, đá tung cửa một căn phòng, tìm thấy bạn gái thì nắm tay kéo ra ngoài. Còn nghe hắn nói với bạn gái là bắt đi phá thai. Ngay khi hắn ta định đánh vào bụng cô ta thì bạn bè hắn chạy tới kịp đưa hắn đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện