Tôi đem những gì đọc được, nghe được nói với cô nàng, ngay cả đến việc sau khi sinh cơ thể bị thay đổi như thế nào cũng nói luôn.
Tôi nghĩ, theo cách tốt nhất thì Thẩm Hàm trốn đi theo chúng tôi, đi tới bệnh viện làm phẫu thuật. Chờ đến lúc Thẩm Kế Ân và chú của gã phát hiện ra thì chúng tôi đã xử lý xong mọi việc. Để coi bọn chúng có thể làm gì được?! Vương Càn chẳng phải nói vậy sao? Thẩm Kế Ân hiện tại tự thân khó bảo toàn, chẳng biết rữa nát lúc nào. Chú của cô nàng thì ban nãy chúng tôi có thấy, nhưng có vẻ không ở gần đây. Mà hình như lão ta cũng chẳng phải kẻ lợi hại gì. Cho dù thủ đoạn lợi hại, thì trước mặt cây lau nhà mà Ngưu Lực Phàm cầm kia vẫn phải chịu thua thôi.
Nhưng mà tôi nói tới khô nước miếng rồi mà Thẩm Hàm vẫn còn cười ha hả mà nói: “Tông Ưu Tuyền, chị đừng có nói như thể từng trải vậy. Tới mang thai ra sao chị còn chưa biết nữa, thì còn chỉ dạy gì em? Đứa nhỏ này, em nhất định phải sinh, ai khuyên cũng vô dụng!”
Tôi chỉ còn biết thở dài. Ngưu Lực Phàm định nói, tôi lại xua tay bảo đừng nói. Lúc sau, tôi mới hỏi: “Em có nghĩ tới xuất ngoại với mẹ không?”
“Không nghĩ tới.”
“Ra nước ngoài, người khác không ai biết em từng là người như thế nào. Em vẫn có thể là một công chúa nhỏ và gặp hoàng tử của riêng mình."
“Em không thích chuyện cổ tích đâu. Mà tóm lại hôm nay hai người tới làm gì?”
“Vậy em có biết vì sao lúc trước mẹ rời đi không?”
“Ba em đối xử với mẹ không tốt.”
“Để chị nói cho em nghe chân tướng, hy vọng em có thể suy xét thật cẩn thận. Thẩm Hàm, vài tháng nữa là em 18 tuổi, không còn là trẻ con nữa. Em phải biết được
mình đang làm gì, phải tự mình lo cho con đường tương lai của bản thân.
Tương lai của em, không phải là mỗi ngày đều ở trong quán bar, hoặc đi đánh nhau cùng bạn học. Để chị kể cho em nghe bí mật từ hai mươi năm trước.”
Thẩm Hàm có vẻ nghiêm túc ngồi yên nghe tôi nói chuyện. Tôi không nói gì phức tạp, chỉ nói về những gì có liên quan đến cô nàng, bỏ qua nhiều chi tiết, vì chúng tôi không biết khi nào chú cô nàng trở về.
Sau khi nghe tôi nói xong, cô nàng lặng lẽ trầm mặc. Tôi nói:
“Thẩm Hàm, em suy nghĩ kỹ lại đi. Nếu em nghĩ kỹ rồi thì chỉ cần em ra khỏi cổng chính khách sạn, rẽ phải, băng qua đường, chị làm ở trong phòng làm việc vách kính ngay đó.
Sau khi phẫu thuật, chắc cũng vừa lúc mẹ đến đón em, em và mẹ cùng nhau xuất ngoại đi, mọi chuyện sẽ không còn quan hệ với em nữa.”
Thẩm Hàm nhìn tôi, rồi đột nhiên phá lên cười. “Tông Ưu Tuyền, em biết Tông Thịnh rất lợi hại, cũng biết khách sạn này có ma, nhưng mà không phải ly kỳ như chị nói chứ.” cô nàng trừng mắt nhìn liếc Ngưu Lực Phàm, “Chị là bạn của Ngưu Lực Phàm, giờ hắn chỉ hy vọng nhất là em đi xử lý đứa nhỏ này. Chị chỉ tới giúp hắn nói chuyện, còn lâu em mới tin. Đứa nhỏ này, em nhất định phải sinh hạ. Yên tâm, em đã nói chuyện với chú em rồi, chú nói nếu em muốn sinh thì chú sẽ giúp em lo chuyện bệnh viện này nọ, còn nếu không thì em chỉ cần nói một tiếng, chú cũng sẽ đưa em đi bệnh viện.”