“Cứ đi đi về về như vậy cũng mất ba tiếng, tối anh còn có việc, đừng để tới đó mệt quá mà ngã gục, hay anh chở em về nhà ở trong nội thành đi.” Tôi nhìn khuôn mặt anh đầy mệt mỏi, không nỡ để anh phải đi nhiều.
Tông Thịnh nhìn tôi do dự một lúc mới nói: “Anh đưa em sang nhà ông vậy, mấy hôm nay anh đều ở đó, hơn nữa ở đó buổi tối có bảo vệ, sáng cũng có đồ ăn sáng sẵn.”
Tôi vội gật đầu, ban nãy còn lo anh không đồng ý.
Trên xe tôi gọi cho mẹ báo chuyện chúng tôi đêm nay ngủ lại trên phố, mẹ dặn dò nhiều thứ, nào là không được ăn cái gì, không được để mệt mỏi, không được đưa tay quá cao… tôi vâng dạ nghe theo hết.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy mẹ không phải lải nhải gì, lần đầu tiên tôi nghiêm túc nghe từng lời của mẹ mà ghi nhớ, tôi thật sự không muốn con mình có chuyện gì.
Ông nằm viện đã hơn một tuần, đồ đạc trong nhà chắc nhiều thứ cũng đã mang vào trong viện, mà Tông Thịnh đã ở đây vài ngày, nhìn khắp nơi đều có dấu vết của anh.
Tông Thịnh vừa đi thu quần áo phơi đã khô vừa nói: “Em nghỉ một chút đi, tối anh kêu người mang đồ ăn tới, hôm nay em cũng ở ngoài cả ngày mệt rồi, ngủ chút đi.”
Tôi ngồi trên giường trong căn phòng nhỏ, nhìn
bản thiết kế Ưu Phẩm trên đầu giường hỏi: “Đêm nay anh làm pháp sự gì?”
“Em có biết là làm đường xây cầu đều phải làm huyết tế không? Bất kể dù muốn dù không, những công trình lớn đều phải như vậy. Xây dựng ga tàu hỏa XX đó, công trình rất lớn, khi thiết kế chính cắt băng hoàn công bị bệnh tim tái phát chết đột ngột… hay là thi công cầu sẽ xuất hiện sự cố chết nhiều người, tất cả khoa học đều không giải thích được.
Ưu Phẩm của chúng ta tuy rằng không xây quá cao, nhưng mà chiếm diện tích lại lớn, còn có quảng trường, còn là thế trận, nên chắc chắn cũng phải có huyết tế. Thay vì để cho lúc thi công xong có chuyện thì chi bằng mình chủ động làm pháp sự hiến tế để cho lúc thi công sẽ không xảy ra tai nạn lao động.”
Tôi nhìn bản vẽ, thật sự công trình rất lớn, ngẫm lại khoảng thời gian trước đây cũng đưa tin là lúc đóng cọc xây cầu cũng làm pháp sự huyết tế, còn bị chê bai là mê tín dị đoan. Nhưng thực ra thì bao nhiêu công trình của Chính phủ đều có xem ngày này nọ.
Tông Thịnh thu quần áo, đứng ở phòng cửa nhìn tôi, vươn tay rút lấy bản vẽ trong tay tôi: “Em nằm xuống ngủ chút đi.”