Tôi vốn là người không kiên quyết, luôn luôn nghe theo những lời người khác đề nghị. Nhưng Tiểu Mễ thì khác, trước giờ chị ấy luôn là người đưa ra chủ ý, lúc này Tiểu Mễ xuất hiện, dường như hoàn toàn áp đảo Lan Lan.
Tiệm ăn gia đình kìa nằm dưới tầng trệt của một tòa nhà trên phố đi bộ, còn có thể ngồi trong quán nhìn ngắm quang cảnh xung quanh. Giờ ăn trưa nên tiệm khá đông, chúng tôi gần như giành giật mới lấy được một bàn.
Lan Lan cau mày, lo lắng nhìn tôi: “Ở đây đông quá, nếu lỡ có ai không cẩn thận đụng trúng cậu thì sao, hay chúng ta đi sang bên quán cafe sách kia đi, chắc sẽ vắng vẻ hơn.”
Tiểu Mễ có vẻ không vui, địa điểm là do chị ấy đề nghị, đã tới nơi, lấy được bàn rồi mà còn đòi đi, đây là không để mặt mũi cho chị ấy sao, nên lập tức nói: “Đông là vì ngon đó, cái gì mà không cẩn thận đụng phải chứ, xàm quá, dù sao, Ưu Tuyền Meo_mup chỉ ngồi yên ở đây, làm sao mà đụng phải chứ?”
Trong lòng tôi thầm cảm thấy may mắn. Hôm nay cũng may là gặp Tiểu Mễ, chị ấy cũng không biết kế hoạch của chúng tôi, nhưng tính cách của Tiểu Mễ đã giúp tôi rất nhiều.
Lan Lan cúi đầu, cười cười, nói: “Tôi đi gọi điện thoại.” Nói rồi ả cầm điện thoại đứng lên đi ra toilet.
Tiểu Mễ bĩu môi hừ lạnh, thì thầm: “Bạn em đó hả? Gọi điện mà phải đi vào WC, gọi cho bạn trai hẹn thuê phòng đêm nay hay sao? Còn phải
tránh mặt. Có coi em là bạn không chứ?
Tôi cười đắng chát: “Đã từng là bạn rất thân của em.”
Đúng vậy, chỉ là đã từng.
Có những người, những việc, sau khi ra trường thì phát hiện tất cả đoạn tình cảm thân mật thời gian qua đều sẽ thay đổi.
“Làm ra vẻ!” Tiểu Mễ nói rồi cúi đầu uống trà. M e o m u p Tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tông Thịnh: “Cafe sách ở hẻm số 2 khu Bắc.”
Tin nhắn đi rồi, có lẽ lão 20 tệ cũng đang ở gần đấy, không biết mọi chuyện sẽ ra sao? Tông Thịnh tính làm gì lão 20 tệ? Hay là lão 20 tệ sẽ làm gì anh?
Ở đây quá đông người nhưng tôi dường như không nghe thấy gì, chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh.
“Ưu Tuyền, Ưu Tuyền.” Tiểu Mễ gọi tôi vài câu tôi mới bừng tỉnh, chị ấy nói tiếp: “Ngẩn người gì thế?”
“Chị sao rồi? Không phải đi phát tờ rơi sao? Sao em đi trên phố lâu vậy mà tìm không thấy chị?”
“Ưu toàn? Ưu toàn?” Gạo kê hô ta vài tiếng, ta mới hồi phục tinh thần lại. Nàng đối là nói: “Ngẩn người làm gì đâu?”
“Chị mới tới đây không được bao lâu thì gặp Mặc Phi, sau đó, anh ta bảo ở đây nắng lắm, dù mùa đông nhưng mà đứng phat tờ rơi cũng bị đen đó, nên anh ấy bảo chị tìm chỗ ngồi, anh ấy sẽ giúp chị phát tờ rơi. Ưu đãi của Ưu Phẩm anh ấy biết rồi, nghe nhiều nhớ kỹ.”