Tôi âm thầm thở dài nhưng cũng không nói điều gì cản đường mọi người. Giờ tới nước này rồi, chúng tôi không còn đường lui.
Tôi cũng biết, với tình trạng hiện nay của mình, tôi không có khả năng tham dự tối Nguy6n Tiêu đó. Hơn nữa, nếu tôi tham dự cũng chỉ mang lại phiền toái cho mọi người.
Trong lúc nhà nhà chuẩn bị mua đồ Tết thì có hai việc khiến tôi phiền muộn.
Chuyện thứ nhất là Tông Thịnh và bà nói là Tết này tôi với Tông Thịnh cứ ở lại nội thành vì ở quê có cả đống việc phiền lòng, chi bằng không về, nhắm mắt làm ngơ. Đây là kết quả việc Tông Thịnh nói chuyện với ông bà suốt mấy tiếng đồng hồ.
Ngày thứ ba sau khi ông xuất viện, bà đưa tôi đi mua đồ Tết. Bà sợ tôi bụng đã lớn nên vô cùng cẩn thận. Người phụ nữ cứng rắn trên thương trường nhưng lại hoàn toàn khác hẳn khi về với gia đình. Bà dặn tôi không cần nấu nướng gì, về quê ăn bữa cơm tất niên rồi gói đồ ăn nấu sẵn mang về đây là được. Còn cúng bái này nọ thì cứ việc nghe lời Tông Thịnh. Tông Thịnh rành rẽ những chuyện này hơn bà nhiều.
Hai ngày mua sắm đã mua được gần như đầy đủ hết. Bà còn kêu người tới giúp tôi tổng vệ sinh nhà cửa. Bà bảo tôi có thai, không được vươn tay, không được leo trèo, cứ ngồi im một chỗ là được rồi.
Tôi ngồi trên ghế nhìn bà chỉ huy hai dì giúp tôi dọn dẹp, nhớ tới ở quê phụ nữ bụng chửa vượt mặt còn phải mang xô chậu ra sông giặt chăn màn vào dịp Tết, tôi giờ lại như Hoàng hậu ngồi một chỗ mà thôi.
Tôi nói với bà thì bà cầm giẻ lau trong tay, tức giận nói: “Vui được bao nhiêu thì vui đi. Đời này, được ta hầu hạ có mấy ngày hử? Có giỏi thì con đầy năm lại có bầu nữa đi, ta bao con ngày ngày được nhẹ nhàng luôn!”
Tôi biết, bà đối tốt với tôi hoàn toàn là đối tốt với chắt của mình thôi.
Còn một việc nữa, là người nhà của đám công nhân đó đòi triệu tập đại hội tông tộc, đòi chúng tôi đến trước từ đường để xử lý.
Ngày đó, tôi cũng bị gọi trở về, vì chuyện xảy ra hôm đó tôi cũng bị bọn họ đánh, đánh tới mức phải vào bệnh viện để dưỡng thai.
Từ đường thôn đã được sửa sang từ hơn nửa năm trước, khi Tông Thịnh quay về đã tiến hành sửa chữa.
Đại sảnh to như vậy, trên giá cao cao là bài vị tổ tông được bày biện chỉnh tề. từ đường này không có bài vị tổ tông nhà tôi, đây là từ đường nhà Tông Thịnh. Chúng tôi cùng họ Tông, ở cùng thôn, nhưng lại không cùng gia tộc.
Tôi được Tông Thịnh lái xe trở về. Trời lạnh nhiều ngày mới có ánh mặt trời, nhưng vẫn còn lạnh lẽo. Tôi mặc váy bà bầu thật dày màu đỏ, khoác áo đen bên ngoài.
Quần áo này là mới mua, hôm nay tôi cố ý mặc như vậy là
có ý đồ.
Bình thường tôi thích mặc đồ vải rộng, cũng chưa lộ bụng lắm, nhưng hôm nay, tôi muốn mọi người thấy rõ tôi mang thai, là con của Tông Thịnh. Hơn nữa, muốn nhắc lại hôm đó tôi bị đá vào bụng, phải đi bệnh viện dưỡng thai không phải là chuyện giả.
Việc này, dù muốn dù không cũng sẽ ảnh hưởng tới quyết định của những người đứng đầu gia tộc.
Hơn nữa, thôn này không phải là dạng sơn thôn tự phong bế, nó chỉ cách nội thành khoảng một giờ di chuyển. Ngày đó, tới từ đường không chỉ có gia đình những công nhân đó, những người già đứng đầu gia tộc, còn có người nhà của chúng tôi, có cả một người bạn vốn làm thẩm phán trên huyện nữa. Sự có mặt của ông ta tuy không phải đại diện cho phán quyết của pháp luật nhưng cũng sẽ ảnh hưởng tới phán đoán, quyết định của những người đứng đầu gia tộc.
Ngoài ra, còn có cả một “binh đoàn” dân trong thôn tới xem náo nhiệt. Ai cũng có quyền tới, ai cũng có quyền lên tiếng.
Tôi cùng Tông Thịnh xuống xe, được bà an bài trên một chiếc ghế nhỏ ở bên cạnh. Vốn dĩ bọn tôi không được ngồi ghế dựa đâu, nhưng bà cố tình sắp xếp như vậy. Tôi ăn mặc thế này làm cho bà cười đặc biệt xán lạn, là nụ cười kiêu ngạo. ‘Mọi người nhìn đi, chắt ta lớn vậy rồi đó.’ Tôi có bầu chưa tới bốn tháng nhưng mặc đồ như vậy khiến cho bụng to như năm sáu tháng, lại còn ngồi xuống, chiếc váy xù ra khiến cho nhìn càng tròn trĩnh.
Không được bao lâu, mọi người kéo tới. Mấy người già bắt đầu châm hương, thỉnh tổ tông về chủ trì công đạo. bà Tông Thịnh cùng anh cũng dâng hương. Ông thì cũng như tôi, tôi thì có bầu, ông thì ốm đau nên chỉ ngồi ở bên cạnh.
Xong xuôi thì bắt đầu nói chuyện, nhà kia đưa ra báo cáo nghiệm thương, trình bày gia cảnh khó khắn.
Bà thì không chịu lùi bước, bà ‘hạ gục’ từng người. Sau cùng, bà chốt hạ: “Ngày đó, em trai A Quốc đá vào bụng của Ưu Tuyền khiến cho chắt tôi suýt n ữa không thể giữ được! Bằng chứng nằm viện, giấy nhập viện và bệnh án, hóa đơn chữa bệnh đều ở đây. Tôi nói thẳng một câu, nếu ngày đó chắt tôi thật sự không giữ được thì đừng nói bồi thường, một phân tiền tôi cũng không cho.”
Người già trong tộc chắt lưỡi: “Thím hai này, không cần phải thế, đứa bé chẳng phải không sao rồi sao?”