Tôi hít thở thật sâu, tự nhủ với bản thân, bây giờ không phải là lúc yếu đuối.
Tông Thịnh đã…
Ngưu Lực Phàm còn đang lâm vào ma chướng, cầm lấy dầu đèn quay trở lại thai nhi, đổ dầu đèn chu sa glên vết máu rồi châm lửa đốt.
Hiện tại, chỉ còn có thể dựa vào bản thân. Tôi muốn giúp bọn họ hoàn thành mọi chuyện.
Tôi đưa tay tìm kiếm huyết kiệt mà anh nói, tay cầm ấn, di động của anh, ngậm huyết kiệt trong miệng. Một mùi khó chịu xộc lên, nhưng tôi không có thời gian để suy nghĩ. Tôi bắt đầu bước chân ra khỏi thất tinh trận, đi về phía thông đạo đen nhánh bên kia.
Trong giây lát, tôi không nghe thấy tiếng Thẩm Kế Ân kêu gào thảm thiết, cũng không nghe tiếng Ngưu Lực Phàm cười như điên, không nghe tiếng ông cảnh sát già cứ nói đi nói lại, chỉ còn an tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc của tôi.
Đường hầm này thật sự không dài, tôi đi cũng chỉ mất gần một phút. Trong kho hàng còn lấp lóe ánh lửa, có lẽ là lúc bọn họ tiến vào gặp đám xác chết kia, bị Tông Thịnh dùng bùa đốt cháy.
Tôi dựa trên trí nhớ về kết cấu của tòa nhà, phán đoán phương hướng để tìm cây cột to kia.
Tôi đứng ở cửa đường hầm, nhìn quanh. Ánh sáng phát ra từ điện thoại cũng không thể chiếu xa, nhưng tôi không phải nhìn thấy cây cột to trước, mà ta nghe thấy âm thanh của nó!
Là nghe được! Không có sai! Chính là nghe được!
Tôi nghe thấy tiếng thở như của người già, là tiếng thở dốc.
Tôi rọi đèn tới, thấy cây cột đã biến thành màu đen, trên thân cột xuất hiện một khuôn mặt người.
Tim tôi đập loạn cả lên. Mặt người! khuôn mặt này, rất giống khuôn mặt xuất hiện ngoài mặt tường khi trước, nhưng đôi mắt trên khuôn mặt đã không mở ra được, giống như nó đang cố hết sức lực nhưng bị cây cột khống chế vậy. Dưới ánh đèn điện thoại, tôi có cảm giác, đây chính là ông của Ngưu Lực Phàm!
Tay tôi run run nắm chiếc ấn bên dưới tấm vải đỏ. Còn hai phút nữa tới 11 giờ.
Tôi không dám rời mắt khỏi cây cột, chỉ sợ mình rời mắt đi thì cây cột sẽ biến mất. Tôi nhìn khuôn mặt già nua ở giữa cây cột, bên tai là tiếng thở dốc đầy mệt mỏi của nó.
Tông Thịnh, cố lên, em sẽ quay về tìm anh.
Mỗi giây trôi qua đều dài như vô tận. Đến khi đồng hồ chuyển sang con số 11, tôi nắm chặt ấn, dùng sức ấn lên như lời anh dặn.
Tôi không suy nghĩ gì, không sợ hãi gì, trong đầu chỉ nghĩ tới việc làm xong sẽ có thể quay về tìm Tông Thịnh. Tôi phải quay trở về bên cạnh anh, tôi muốn đưa anh cùng rời khỏi nơi này.
Tôi không thể miêu tả tỉ mỉ cả quá trình, vì trong lòng tôi chỉ có ý niệm này. Mặt quỷ, tiếng thở dốc, còn cả đám thi thể đang bị thiêu bên kia, cả việc cao ốc sắp sập cũng không quan trọng. Tôi phải quay về bên cạnh Tông Thịnh! Đây là suy nghĩ duy nhất của tôi.
Tôi nhấn ấn xuống, vì trong miệng đang ngậm huyết kiệt nên không thể phát ra âm thanh, tôi có thể cảm giác được khoảnh khác chiếc ấn áp vào giữa khuôn mặt quỷ chính là lúc phát ra tiếng thét chói tai của một ông già.
Chiếc ấn cứ lún vào một chút, thì tiếng thét cũng chói tai hơn. Có tiếng ngói bắt đầu rơi hỗn loạn!
Thành công rồi! Tôi phải rời đi!
Tôi vội xoay người rời đi. Tay ôm bụng, chạy chậm khỏi nơi này. Tôi
không thể nói chuyện,chỉ có thể tự nhủ trong lòng: “Con ơi, kiên trì đi, mình quay về với ba nào!”
Nến trong mật thất đã hoàn toàn cháy hết, sáp chảy đầy đất, lửa cháy hừng hực khiến cho không gian trở nên sáng rực.
Ông cảnh sát già nhìn tôi. Ngưu Lực Phàm dưới ánh lửa rực cháy cũng đã tỉnh táo lại, cũng nhìn tôi.
Tôi chạy vào trong trận thất tinh, phun miếng huyết kiệt ra. Tôi nói: “Em làm xong rồi, nơi này sẽ nhanh chóng sập xuống.”
Tông Thịnh nằm trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: “Anh biết, em có thể làm được! Anh nghe được, tiếng mọi thứ sập xuống! Đi mau! Ưu Tuyền, vì con của chúng ta, mau đi!”
Ông cảnh sát nhìn Ngưu Lực Phàm, nhìn tôi, rồi tiến tới kéo Ngưu Lực Phàm chạy về phía cửa thoát ra phòng họp.
Ngưu Lực Phàm kêu: “Buông ra! Tông Thịnh chưa chết!”
“Cậu ta đã bị thương như vậy, chết chắc rồi. Cứu được một người, thì một người. Ta là cảnh sát, lúc cứu viện sẽ cứu người có khả năng sống cao nhất. Các người không phải nói cô gái kia chỉ là cái hồn sao? Tông Thịnh kia không sống nổi, người kia cũng không. Còn lão già kia… lão… thôi, mau chạy theo ta!”
Lão cảnh sát vừa nói, vừa lôi kéo Ngưu Lực Phàm.
Ngưu Lực Phàm lại kiên trì: “Tông Thịnh không chết được, thương thế này, cậu ấy không chết được!”
Lão Bắc ngã ngồi trên mặt đất, đột nhiên cười ha ha lên, cái gì cũng không nói, cứ như vậy cười. Thật giống như điên rồi. Nhưng lão không có rời đi, vẫn ngồi ở kia cười, vẫn luôn cười.
Tông Thịnh nhìn tôi, nhắm hai mắt lại. Tay anh vẫn đặt trên bụng tôi.
“Rầm.” Ngọn đèn đang treo trên trần rơi xuống, kế tiếp là tiếng đường hầm bên kia sụp đổ, tiếng cây cột lớn đổ sập.
Một khi cây cột sập xuống thì kho hàng sẽ bị sụp toàn bộ. Tiếp đó, nền của khách sạn cũng sẽ sụp xuống, và kế tiếp là toàn bộ tòa nhà.
Tôi cắn chặt môi, buông Tông Thịnh ra đi về phía chiếc giường nhỏ.
Tôi phải đi, vì con, tôi phải quay về, tôi phải rời khỏi đây. Tôi phải sống!
Tôi cố sức trẻo lên giường, vừa đi, vừa nhìn sợ đá rơi xuống trúng mình.
Tôi tìm thấy chiếc đĩa nhỏ ban nãy, là thứ duy nhất liên hệ với thực tại mà tôi còn nhớ.
“Tông Thịnh!” Tôi hét to. “Em yêu anh! Em chờ anh về nhà! Vĩnh viễn chờ anh! Anh đã nói, anh nhất định sẽ quay về, là anh kêu em chờ anh. Em tin tưởng anh!”
Trên mặt đất, Tông Thịnh nằm đó, toàn thân đầy máu, vết thương trên ngực vẫn còn đang chảy. Tôi nhìn anh, cố gắng khắc ghi hình ảnh của anh vào trong tâm trí mình, vào nơi sâu thẳm nhất.