Tôi thì kinh hoảng nhưng Tông Thịnh chỉ liếc mắt nhìn tôi, tôi cũng trừng mắt nhìn hắn: “Chuyện này, em không cho phép anh đi mạo hiểm! Chỉ là tìm người thôi mà! Phòng chúng ta còn giữ chưa trả, chúng ta vẫn là khách ở lầu 16. Chỉ cần chúng ta không trả phòng thì chúng ta toàn quyền đi lại trong khách sạn, đi đâu cũng được. chúng ta có thể tự mình đi tìm đứa nhỏ kia. Mặc kệ là ở trong khách sạn, hay là ở trong kết giới cũng được. Vì sao phải một hai dùng tới Vương Càn, Vương Càn đã làm Tông Thịnh bị tổn thương…”
Tôi chưa nói hết câu, Tông Thịnh đã kéo tay không cho tôi nói tiếp. 16h quay lại đọc lại chương 115-2 và 116-2 nhé các bạn
Tôi cắn môi, thở hổn hển, tất cả đều là sự thật, chỉ là Tông Thịnh không cho tôi nói hết câu. Tôi biết, anh không muốn bị lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt người khác. Ngay cả việc lần trước tôi dùng âm hương đâm vào đỉnh đầu anh, anh cũng chưa từng nói với tôi một chữ nào ở ngoài đời, mà chỉ có lần ở trong mộng đó, trong kết giới đen tối đó, anh nói bên tai tôi, rằng anh thật sự đau quá!
Ngưu Lực Phàm chẳng hiểu chuyện gì, tức giận nói: “Em chỉ biết che chở cho cậu ta, còn ai che chở cho tôi chứ… aizzz, thật là…”
Tôi vẫn thở phì phì, không nói tiếp. Dù sao, gọi Vương Càn đi tìm cũng không thể chấp nhận, Tông thịnh sẽ bị ảnh hưởng.
Tông Thịnh nói: “Bây giờ là giữa trưa, chúng ta nghỉ ngơi một tiếng, ăn gì đó, rồi khoảng từ 1:30chúng ta bắt đầu tìm, tìm tới 11h đêm, nếu tìm được người thì báo công an ngay. Có công an tham gia thì bọn chúng cũng không dám làm gì manh động. Thẩm gia bọn chúng có nhiều tiền tới đâu cũng không thể một tay che trời.”
“Đúng vậy, phát thêm một cái Weibo, để mọi người đều cùng theo dõi, chỉ cần tìm được người thì chúng ta sẽ thắng.” Tôi nói tiếp.Advertisement / Quảng cáoTông Thịnh lại tiếp “Nếu sau 11h vẫn không tìm thấy, thì nói một tiếng với VươnG Càn, nếu gã nguyện ý thì là tốt nhất.”
Tôi thở hắt ra một hơi thật dài, khôngc ần nói tôi cũng thấy VươnG Càn sẽ kh ông nguyện ý. Hắn không giống Tông Thịnh. Tông Thịnh còn có cái để nỗ lực, nhưng Vương Càn
thì k hông. Vương Càn đã chết, đối với hắn, chẳng có gì đáng giá hơn, hắn chỉ nghĩ tới trả thù, dù là Tông Thịnh hay là Thẩm Gia thì trong đầu hắn cũng chỉ nghĩ tới trả thù thôi, hắn sẽ không cùng chúng tôi hợp tác tìm người, hắn chỉ ước ao nhìn thấy người khác kh ông được thoải mái mà thôi.
Tông Thịnh đưa tôi ra khỏi phòng, đi tìm đồ ăn. Ngưu Lực Phàm vội buông bát đũa, đuổi theo chúng tôi ra cửa: “Đi với đi với, cả ngày nay tôi cũng có được ăn gì đâu,.”
Tông Thịnh nhìn hắn, rồi lại nhìn ly mì trên mặt bàn: “Ăn mì đi. Ở lại theo dõi kết giới, có gì dị thường thì gọi báo cho bọn tôi.”Đi ra khỏi phòng, chúng tôi đi sang một quán ở xéo bên ngoài khách sạn ăn thật nhanh rồi quay trở lại, thay quần áo đi đường đầy bụi bặm rồi bắt đầu hành động.
Lúc ra khỏi phòng, tôi ôm lấy Tông Thịnh từ phía sau. “Tông Thịnh.”
Anh dừng bước, không quay người, cũng không nói gì.
“Tông Thịnh, Tông Thịnh ơi, em biết anh vẫn đau khổ, không muốn nói với người khác, cũng không muốn lộ ra sự yếu ớt của mình. Nhưng anh có thể nói với em, có thể oán giận cùng em, có thể khóc với em. Tông Thịnh, đừng đi mạo hiểm, em không muốn thấy Vương Càn. Vương Càn đáng sợ lắm, hơn nữa em cũng biết, hắn sẽ không bỏ qua cho anh.”
Tông Thịnh nắm lấy bàn tay tôi đang đặt trên eo anh:
“Có lẽ, chiều nay chúng ta có thể tìm đứa nhỏ thì sao? Dù sao thì còn có mẹ và cô nó đi cùng, ba người, không có khả năng giấu kín được ba người đơn giản đến vậy. Nếu cẩn thận tìm thì biết đâu mình tìm được. Đến lúc đó, mình bắt chước bà của anh, đi báo cảnh sát rồi đứng ở sảnh mắng chửi một hồi cho mọi người đều thấy. Bọn chúng muốn tiếp tục bắt nhốt người thì cũng không làm được. Đi thôi nào! Em là nhân viên khách sạn này, em biết rõ nơi đây hơn anh.”