Tôi nắm chặt tay Tông Thịnh ra khỏi thang máy. Sau khi chúng tôi đi ra khỏi thang thì cửa thang cũng đóng lại. Tia sáng duy nhất cũng đã biến mất. Chỉ còn ánh đèn pin bé tí trong tay Tông Thịnh.
Tôi vì tia sáng này biến mất mà thêm phần khẩn trương quay đầu lại nhìn. Nhưng Tông Thịnh thì khác, anh không có chút nào khẩn trương mà vẫn chậm rãi tiến về phía trước, nói: “Thập niên 70-80, hợp tác xã cung-tiêu vẫn là một đơn vị nổi tiếng. Có lợi ích thì sẽ có người tranh đoạt. Cho dù là thời điểm nào cũng vậy, con người vẫn có lòng tham, có được một sẽ muốn có thêm nữa. Lòng tham sẽ càng lúc càng ác liệt, nhưng người ta vẫn cứ tranh đoạt với nhau. Nghe nói, có người ăn cắp bị đội tuần tra phát hiện, trong lúc cấp bách hắn đã đóng cửa kho hàng, ý đồ đốt cháy kho thiêu chết cả hắn lẫn đội tuần tra bên trong. Khi đó, trong kho hàng có đèn dầu là dễ bán nhất, hắn có thể dễ dàng dùng để đốt cháy kho hàng, chỉ có một người trong đội tuần tra trốn thoát được… còn lại tất cả đều chết cháy ở bên trong. Người chạy thoát đó, cũng tàn tật cả đời!”
“Anh từng điều tra nơi này rồi ư?”
“Không điều tra rõ ràng, sao anh có thể mang theo mười mấy người tiến vào đây ở chứ? Làm nghề địa ốc này em thật sự cho là chỉ ném tiền vào là xong sao?”
Thật sự, khi anh đột nhiên nói muốn mua cao ốc Linh Linh đối diện, tôi thật sự nghĩ là anh chỉ quăng tiền ra cửa sổ đó.
Trong bóng đen tôi chỉ nhìn thấy vòng sáng bé xíu từ đèn pin, chiếu sáng không gian từng chút nhỏ, tôi chỉ có thể chắp nối các hình ảnh trong đầu. Sau một phút, chúng tôi đã đi được khoảng hai mươi bước chân, nhìn thấy nơi đây chính là một căn nhà rất lớn, giữa nhà có mấy cây cột lớn. Sở dĩ nói là nhà vì dưới chân chúng tôi có vài mảnh ngói vụn, hẳn là ngói trên nóc nhưng lại xuất hiện tại tầng hầm -1.
Tôi nói nhỏ: “Có người xây nhà như vậy sao? Không phải là hủy toàn bộ kho hàng cũ đi rồi xây lên tòa nhà mới sao? Nếu như vầy không phải xây đè lên, hai mươi tầng ở trên sẽ bị vấn đề về tải trọng mà bị nghiêng sao?”
“Bọn họ không phải
xây trên nền cũ mà là mở rộng về bốn phía của kho hàng, đắp nền làm móng xây lên, tức là giống như đè toàn bộ kho hàng bên dưới, ngay cả nóc kho hàng vẫn giữ lại.” Ánh đèn pin trong tay anh chiếu quanh, có thể nhìn thấy từng cây gỗ lớn và thô ráp, thật sự toàn bộ nóc nhà đều giữ lại.
“Bọn chúng muốn thế nào nhỉ? Sao lại dùng cách này để xây dựng?” tôi vừa nói xong thì nghe trong bóng đêm có tiếng tí tách vọng tới, như tiếng giọt nước rơi. Đây là tầng hầm, nên nước nhỏ giọt cũng có thể có. Tôi nhìn theo hướng có tiếng nước, bước chân cứ thế bước tới. giống như đó là vật tham chiếu duy nhất trong bóng đêm.
Tông Thịnh đi theo sau tôi, ánh đèn chiếu sáng khiến tôi cảm thấy thật an toàn.
Vậy mà, một lát sau tôi nghe thấy tiếng người nói, là tiếng của n hiều người đàn ông, bọn họ chạy dồn dập thật vội vàng, giống như vừa chạy ngang qua tôi, tôi thậm chí còn cảm giác được luồng gió mà bọn họ chạy vụt qua.
Bọn họ kêu lên: “Đi lên, đi lên! Hắn dùng dầu hoả! Dầu hoả! Mau, mở cửa!”
“Cửa ở đâu? Cửa đâu?”
“Cái đồ quái vật kia đem đèn đập bể hết rồi!”
“Nó cmn muốn chết còn muốn lôi chúng ta làm đệm lưng, cửa đâu, mau tìm cửa!”
“Chúng ta mau tách ra, sờ tường, sờ thấy cửa thì mau kêu to lên.”“Ôi, lửa cháy tới nơi rồi!”
“Cái đồ quái vật kia đem đèn đập bể hết rồi!”
“Nó cmn muốn chết còn muốn lôi chúng ta làm đệm lưng, cửa đâu, mau tìm cửa!”
“Chúng ta mau tách ra, sờ tường, sờ thấy cửa thì mau kêu to lên.”
“Ôi, lửa cháy tới nơi rồi!”
“Hắn là quỷ thai! Hắn là quỷ thai! Hắn chính là một cái quái vật!”
Những âm thanh đó vang khắp không gian, trước mặt tôi đột n hiên sáng lên một chút, không gian đen ngòm bỗng bùng lên ánh lửa, cả kho hàng đều cháy, không khí nóng rực. Quanh tôi toàn bộ là lửa, thậm chí tôi cảm thấy lửa đốt cháy tóc, hun đốt quanh tôi.