Lúc xe đi ngang qua trước cửa khách sạn Sa Ân, tôi thậm chí còn chắp tay trước ngực, cầu nguyện trong lòng: “Ông trời phù hộ a, ngàn vạn đừng để cho Thẩm Kế Ân ở trong góc, nhìn thấy xe, nhìn thấy chúng ta a. Tốt nhất hắn hiện tại còn dưới hầm ngâm ngâm trong bồn máu.”
Tôi thì kỳ vọng như vậy, nhưng mẹ Thẩm Hàm thì một hai phải hạ cửa sổ xe, nhìn ra tòa nhà bên ngoài, có lẽ đã từng rất quen thuộc với bà, nói: “Trước kia, nơi này là một cái kho hàng cũ.”
“Lâu lắm rồi, giờ đây đã thành khu thương mại, mười năm trước đã thay đổi rồi. Anh hai cứ một hai phải sử dụng mánh lới khách sạn ma ám, giờ thì có ma thật rồi. Cho vừa mà. Ba tháng thôi, chết hết vài người, giờ còn thêm một người mất tích chưa tìm thấy nữa.”
“Ma ám?” Mẹ Thẩm Hàm lặp lại, nhưng cũng không nói gì thêm.
Thẩm Hàm tiếp tục nói: “Đúng vậy, một hai phải phải học theo nước ngoài. Nhiều thứ ở nước ngoài áp dụng được, nhưng ở nhà thì không phải vậy. Giờ anh còn đang ở nước ngoài, không biết là ở đâu. Mọi việc kinh doanh đều do chú xử lý. Khách sạn cũng bị tạm ngừng kinh doanh.”
“Chú con không phải người tốt gì đâu, về sau con bớt thân cận đi, mẹ làm thủ tục du lịch cho con, con qua với mẹ nhé. Trong khoảng thời gian này, con đừng tiếp xúc với người nhà Thẩm gia.
Thẩm Hàm, lần này mẹ thật sự muốn mang con đi. Cái nhà đó chẳng có ai là người tốt.”
Thẩm Hàm dường như không quan tâm, chống tay lên cửa sổ tức giận mà nói: “Đối với tôi mà nói, thì một người mẹ vô trách nhiệm cũng chẳng phải người tốt.”
Con bé này nói chuyện thật sự làm cho mẹ cô nàng đau lòng. Bất quá, tôi cũng chỉ là người ngoài, không thể phê phán gì.
Ngưu Lực Phàm nói với tôi: “Ưu Tuyền, hay chút nữa anh chở em tới Tông An nhé. Nếu không, em về nhà rồi cũng không có chỗ ngủ, chi bằng ở lại nội thành.”
“Ừ.” tôi đáp, “Anh chăm sóc dì với Thẩm Hàm cho tốt đó.”
“Yên tâm.” Ngưu Lực Phàm nhìn tôi, mặt vẫn như trái khổ qua đèo. Tiền tích cóp bao năm, chỉ trong một buổi chiều đã bị hai người phụ nữ kia tiêu xoẹt mất. Cũng may, ngày mai thì mẹ Thẩm Hàm đã rời đi rồi.
Tôi xuống xe trước cửa tập đoàn Tông An. đã qua giờ tan tầm, bảo vệ đang đứng nhấn chuông báo giờ.
Dạo gần đây tôi hay qua lại chỗ tập đoàn, bảo vệ là một người trong thôn, mà hầu hết bảo vệ trong tập đoàn cũng đều là người ở trong thôn.
Những người trực ca đêm hầu hết là những người còn độc thân nên có ở lại qua đêm cũng không thành vấn đề.
Thấy tôi, bảo vệ kêu: “Ưu Tuyền, mới tới hả? Giờ tôi đóng cửa, nếu chút cần về thì tới phòng bảo vệ tìm tôi nha.”
“Dạ, chú. Tông Thịnh còn ở trên lầu sao?”
“Ờ, tối qua tới giờ cũng chưa rời đi đâu.”
Tôi xách theo cơm hộp lên lầu. Tông Thịnh đã bảo tôi về, nên anh sẽ không nghĩ tới tôi sẽ tới đây tìm mình đâu.
Cả lầu sáu chỉ
còn ánh đèn chiếu ra từ phòng họp. Tôi đi tới đứng ở cửa nhìn vào. Tông Thịnh đang dựa vào bàn hội nghị, tay cầm remote, mắt nhìn chăm chú vào bản vẽ 3D.
Ban đầu là hình ảnh tĩnh của khách sạn Sa Ân, rồi chuyển sang xoay tròn 360 độ, rồi phóng to từng kết cấu…Tôi xem không hiểu, rồi bắt đầu xóa bớt tường… lộ dần ra những cây cột cùng sàn nhà kho hàng cũ.
Những hình ảnh này trước đây tôi cũng từng xem qua, nhưng mà phải do một đội cùng làm trong vòng một hai tuần, vậy mà anh có thể làm được một mình trong vòng thời gian có mấy ngày.
Cạnh tay anh vẫn còn một ly cà phê.
Ánh mắt vẫn xoáy sâu vào hình ảnh, trên người vẫn mặc bộ đồ đã mặc hôm qua.
Lúc trước anh có kể đồ án tốt nghiệp của mình được mua với giá vài triệu tệ, tôi tuy có tin, nhưng vẫn thấy khó tưởng tượng, nhưng giờ nhìn thấy cảnh này, anh vẫn thật sự có tài.
“Tới mà không nói gì là sao, anh đã ngửi thấy mùi em lâu rồi.” Tông Thịnh ở bên kia nói.
Tôi cười cười, bước vào, “Lỡ không phải em thì sao?”
“Nếu không phải em thì kẻ nhìn lén đã bị thủ tiêu rồi.” anh quay đầu lại nhìn tôi, “Em có từng nghe nói có một vài nhiệm vụ đặc biệt, sau khi hoàn thành xong thì những người thực hiện nhiệm vụ sẽ được cách ly vài ngày không?”
“Vì sao?”
“Vì khi đi giết người, giết đỏ cả mắt, nếu không được bình ổn cảm xúc bạo lực vài ngày thì rất có khả năng động thủ vì những lý do nhỏ nhặt nhất. Mà hiện tại, mấy hôm nay anh đều ngồi chằm chằm nhìn những đồ hình này, thật mẹ nó, anh muốn giết chết Thẩm Kế Ân, đốt thành tro, xong hết mọi chuyện.”
Anh nói làm tôi n ghĩ tới buổi tối hôm đó ở tòa nhà Linh Linh, trên người anh cũng phát ra sát khí này. Tôi vội thở ra một hơi, nói:
“Ăn cơm đi, nghĩ nhiều vậy làm gì? Đi một bước nghĩ một bước thôi. Trước hết nghĩ coi ngày mai nói sao với Ngưu Lực Phàm đi. Coi anh ấy có thể tiếp thu hiện thực này không?!
Anh ấy vẫn luôn cảm thấy, anh ấy chỉ là người do anh thuê, chỉ vì anh trả tiền khá cao, giờ tự nhiên nói với anh ấy là bản thân anh ấy có liên quan tới việc này, anh nói anh ấy sẽ ra sao? Không chừng sẽ không làm nữa, anh có cho tiền cũng không làm nữa.”
“Biết nhiều bí mật vậy mà còn bảo không làm, hắn bảo anh giết người diệt khẩu đây mà?!”