Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Người Giấy Song Sinh


trước sau

“Chuyện này, em hỏi như vậy anh cũng không biết trả lời như thế nào! Anh với Thẩm Hàm… cô ấy vẫn là một đứa trẻ.”

Tôi đứng cạnh tức giận đùng đùng: “Biết cô bé còn là trẻ vị thành niên mà còn xuống tay được à?”

“Anh vẫn luôn để ý biện pháp an toàn mà. Nếu không phải đọc ghi chép của ông nội anh sẽ không thừa nhận đứa bé trong bụng cô ấy là của anh.”

“Như vậy là bỏ!” Tông Thịnh nói.

Ngưu Lực Phàm liền nhíu mày: “Cũng không phải vậy. Dù sao, đó cũng là con của anh.” Hắn dừng một chút, mới nói tiếp: “Trước đây, tôi nói đưa cô ấy đi phá thai, chẳng phải cậu khuyên giữ lại sao. Mới vừa để lại vài ngày đã bị Thẩm gia bên kia bắt nhốt rồi.”

Việc lại tắc lại ở đây, không nghĩ ra cách gì khác. Bất quá, chúng tôi vẫn còn gần 3 tháng để suy xét. Tông Thịnh đứng lên: “Ăn no chưa, ăn no rồi thì đi chuẩn bị một chút, tối nay đi khách sạn Sa Ân câu hồn.”

Ngưu Lực Phàm có vẻ hứng thú với việc này, ăn vội vàng rồi đứng lên theo: “Câu hồn không phải có quỷ sai sao? Chúng ta đi làm gì?”

“Đi đem hồn kia từ khách sạn ra ngoài. Tôi đã có tóc rồi, anh có dám đi hay không?” anh nói vô cùng nhẹ nhàng, cảm giác như việc tối nay cũng chẳng phải việc to tát gì, anh chỉ mang Ngưu Lực Phàm theo chơi cho vui thôi.

“Đi, có cái gì mà không đi. Tóc đã có rồi, pháp sự lần này để tôi làm.”

Tông Thịnh lấy từ trong túi đựng ra một bao đồ ném cho hắn. “Còn có vài tiếng đồng hồ, cần gì thì chuẩn bị cho chu đáo vào.”

Ngưu Lực Phàm cười cười: “Sao lại là khách sạn Sa Ân? Không chừng là hủy đi pháp trận của ông nội tôi đây.”

“Phải nói là cho anh đi khiêu
chiến ông nội anh, cho anh cơ hội lớn thế còn gì.” Tông Thịnh nói.

Hai người bọn họ nhanh chóng ra cửa, nhưng lại không cho tôi đi theo mà kêu tôi ở lại trông tiệm cầm đồ vì bọn họ lái xe bán tải ra ngoài, kêu còn để đồ ở ghế sau.

Lúc trở về thật đúng là khải hoàn trở về. Trên xe chở theo đồ lỉnh kỉnh, chính xác là phong cách của Ngưu Lực Phàm. Lần trước lúc mở âm dương thông đạo cũng thế, khi khai đàn hắn cũng chuẩn bị rất nhiều thứ. Tông Thịnh rõ ràng là đơn giản hơn nhiều, nhưng anh vẫn sẵn lòng để cho Ngưu Lực Phàm thử sức, dùng cách của nhà bọn họ để làm.

Có lẽ, bọn họ không thể nào tái hiện lại pháp tràng năm xưa Ngưu lão tiên sinh lập, nhưng cũng hiểu biết một chút. Có lẽ, đây cũng là lý do Tông Thịnh để cho hắn làm.

Chuẩn bị một lúc sau, trời cũng đã tối đen. Ba chúng tôi tìm đại một chỗ ăn cho qua bữa. Vốn dĩ ban đầu khi phải ở nhà trông tiệm, tôi đã nghĩ tới chuyện nấu đồ ăn cho hai người đó, nhưng khi đi xem bếp rồi tôi thật sự không có cách nào hoàn thành việc đó.

Ăn cơm xong, chúng tôi lái xe chạy thẳng tới khách sạn Sa Ân. Khách sạn đang trong tình trạng tạm ngưng kinh doanh, nên chúng tôi lái xe vào cũng không ai để ý. Bảo vệ đều không làm việc, nếu bị phát hiện thì cũng chỉ có bị Thẩm Kế Ân nhìn thấy mà thôi. Nhưng với tình trạng sức khỏe của Thẩm Kế Ân như hiện tại thì gã có thể làm gì chúng tôi chứ?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện