“Ồh, Lục Cảnh, bảo sao mày lại muốn vứt bỏ con người ưu tú tốt đẹp như Tiểu Khoa, thì ra là có người phụ nữ khác….” Bành Thanh Vũ dùng ánh mắt ác ý nhìn quét qua Lam Tiểu Trạm đằng sau Lục Cảnh, mặt đầy khinh thường,“Cuối cùng thì phụ nữ vẫn sướng hơn nhỉ? Cái loại mày, lên giường với đàn ông còn ngủ với đàn bà…. Hự!”
Còn chưa dứt lời, Lục Cảnh mặt không đổi sắc dúi đầu hắn ta vào tường, “Mày nên đánh răng đi, mồm thối quá.”
Khi còn đi học, Lục Cảnh cũng không ít lần đánh nhau, Bành Thanh Vũ bị hắn dí trán lên tường, không biết Lục Cảnh lấy sức ở đâu ra, Bành Thanh Vũ vừa định mở mồm, Lục Cảnh lập tức kéo đầu hắn ta hung hăng đập vào tường, rồi lại kéo ra đập vào, đập đến đầu óc lơ mơ, mãi cũng không tỉnh táo lại được.
Lục Cảnh nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng mà tàn nhẫn,“Tao không muốn nghe mày nói, im mồm.”
Lâm Khoa hoảng hốt, lã chã chực khóc nhìn Lục Cảnh:“Chúng ta chia tay rồi anh vẫn ghét anh ấy sao, Thanh Vũ vô tội, đừng để chuyện của chúng ta liên lụy đến anh ấy, và, vẫn là nói… Anh còn đang ghi hận chuyện em và anh ấy ngủ cùng giường phải không, lúc ấy bọn em chỉ cởi quần áo thôi, em đã ngăn anh ấy đúng lúc, không có làm gì đâu, chúng em trong sạch.” Nói rồi mắt cậu ta sáng lên, “Lục Cảnh, anh ghen vì chuyện này à? Anh còn yêu em phải không?”
Lục Cảnh cạn lời.
Chưa thấy ai có thể ảo tưởng sức mạnh, CDSHT đến mức này.
Đã thế, trần truồng ngủ cùng giường với một người đàn ông có ý đồ với mình, mẹ kiếp mày còn dám nói mày trong sạch!?
Nhưng hắn không nói, không có nghĩa là Lam Tiểu Trạm sẽ không nói.
Lam Tiểu Trạm là một người cực kỳ bao che khuyết điểm, cô cười lạnh một tiếng, Lâm Khoa lập tức co quắp một chút, tránh mắt không dám nhìn cô.
“Lâm Khoa?” Lam Tiểu Trạm dịu dàng vuốt ve em bé trong bụng mình, vẻ mặt lại vô cùng châm chọc, “Tôi nhớ là cậu đã bị đuổi từ 3 tháng trước rồi mà? Sao bây giờ lại ở đây?”
“Tôi……” Lâm Khoa cẩn thận quan sát Lục Cảnh,“Là Lục Cảnh bảo tôi ở lại.”
Lục Cảnh:“Tôi không biết gì nhé.” Sau đó hắn đỡ lấy Lam Tiểu Trạm,“Đi thôi, nói với mấy người này làm gì, gọi bảo vệ đuổi ra ngoài là được.”
“Đợi đã.” Lam Tiểu Trạm đè lại tay hắn, quay đầu liếc Bành Thanh Vũ, cười nhạo,“Theo anh, Lục Cảnh ở với phụ nữ thì sai ở đâu? Nếu không thì phải như thế nào?” Cô mỉa mai chỉ Lâm Khoa,“Chẳng lẽ chọn cậu ta? Muốn ngực không có, muốn mông cũng không, mặt đã xấu còn không được việc. Lục Cảnh vừa đẹp trai lại có tiền, sao phải coi trọng cậu ta – một thằng đĩ bán mông đéo có tự trọng?”
Dừng một chút, Lam Tiểu Trạm nhìn về phía Lâm Khoa, lộ ra một nụ cười nhẹ:“Lại nói, cậu còn nhớ rõ 3 tháng trước vì sao cậu bị đuổi chứ?”
Lâm Khoa tái mặt, vội vàng kéo lấy Bành Thanh Vũ,“Thanh, Thanh Vũ, chúng ta đi thôi!”
Bành Thanh Vũ nắm lại tay cậu ta, rất là thâm tình:“Tiểu khoa, em không phải sợ bọn họ, với anh em luôn là tốt nhất.”
“Đừng nói nữa! Đi mau!” Lâm Khoa rốt cuộc không thể tiếp tục kiên nhẫn, bực bội nạt hắn.
Lục Cảnh hiếu kỳ: “Là chuyện gì thế?”
Lam Tiểu Trạm không để ý nói:“Ờ, có gì đâu, chỉ là bị công ty đối thủ lừa rồi đưa tài liệu công ty cho người ta, xong rồi còn oan ức tố khổ với cậu đấy, nói là mình bị uy hiếp, không phải lỗi của cậu ta đâu. May mà tôi ngăn kịp, không thì lúc ấy to chuyện rồi.”
Lục Cảnh đau khổ che mặt,“Tại sao tự dưng lại có lắm lịch sử đen tối thế này.”
Bành Thanh Vũ thấy Lâm Khoa đang oán hận nhìn hắn,“Tiểu, tiểu Khoa?”
“Đều tại anh! Đang êm đẹp thì nói vớ nói vẩn! Đã bảo đừng có tới đây rồi còn gì!” Lâm Khoa gào khóc đánh hắn, Bành Thanh Vũ thấy cậu ta rơi nước mắt thì đau lòng vô cùng, hơn nữa, Lâm Khoa giận hắn, ngay cả lúc hắn ta muốn xâm phạm cậu, Lâm Khoa cũng đâu có giận. Vậy mà giờ lại thế! (fuck shit! =_=)
Hắn ta hung tợn quay đầu, ánh mắt nhìn Lục Cảnh cùng Lam Tiểu Trạm lộ ra ngoan độc.
Lục Cảnh cảnh giác che Lam Tiểu Trạm ở sau lưng, ngay sau đó Bành Thanh Vũ liền vọt tới chỗ Lam Tiểu Trạm, nhìn chằm chằm bụng cô như muốn giết người, nhưng mà còn chưa đợi Lục Cảnh ra tay, ngoài cửa bỗng đi vào một người vật Bành Thanh Vũ xuống đất, Lục Cảnh nhìn lại, thì ra là luật sư Vệ Triết.
Lâm Khoa cũng bị cục diện này làm cho đứng hình, thấy Vệ Triết liền nhanh chóng bắt lấy tay anh khóc lóc cầu cứu:“Vệ Triết, giúp em được không, chỉ cần anh giúp em, sau này em sẽ ở bên anh.”
“……”
Vệ Triết không thèm nhìn cậu ta, chặt một cái vào gáy Bành Thanh Vũ, ném người bị đánh choáng sang một bên, lễ phép gật đầu với Lục Cảnh rồi đi tới bên cạnh Lam Tiểu Trạm, mày chau lên, thanh âm lại vô cùng dịu dàng:“Anh ở ngoài đợi em lâu quá nên vào xem thế nào.”
Lam Tiểu Trạm lúc này mới lộ ra vẻ mặt sung sướng nhất trong ngày hôm nay,“Xin lỗi nha, mình đi thôi ông xã, việc còn lại giao cho Lục Cảnh là được.”
Lục Cảnh mơ màng, cảm thấy mình nghe được chuyện gì quai quái.
Lâm Khoa lại càng khiếp sợ, cậu ta run run chỉ vào Lam Tiểu Trạm, lại chỉ vào Vệ Triết:“Anh, anh không phải là thích em à??”
“Ngu ngốc, chồng tôi là trai thẳng hàng thật giá thật.” Lam Tiểu Trạm trợn trắng mắt nhìn cậu ta, ôm lấy cánh tay Vệ Triết, phất tay chào Lục Cảnh rồi đi khỏi.
Lục Cảnh tâm tình phức tạp nhìn bóng dáng bọn họ, thật cảm thấy 3 năm hắn không ở đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, tiếp đó lặng yên gọi điện thoại cho bảo vệ. Không quan tâm Lâm Khoa bên cạnh đang tổn thương ra sao, phiền muộn thế nào, đuổi người đi sau đó dưới ánh mắt “thay đổi triều đại” của nhân viên trong công ty quay về phòng làm việc, nâng mặt Triệu Duy Sinh mạnh mẽ hôn một cái.
Triệu Duy Sinh nhập nhèm mở mắt ra, sau khi thấy Lục Cảnh, tầm mắt dần tụ lại, đợi đến lúc hoàn toàn tỉnh táo, hai tay đã theo bản năng ông lấy cổ Lục Cảnh, ngẩng đầu