Đợi đến khi Triệu Duy Sinh cũng thay xong áo ngủ, toàn thân Lục Cảnh đều thấy không ổn.
Mèn đét ơi, áo tình nhân =.=
Lục Cảnh vô cùng ghét bỏ, Triệu Duy Sinh thì đỏ mặt ngồi ngay ngắn trên giường, nhìn hắn vài lần rồi mới lắp bắp giải thích: “Là, là vì trên đường nhìn thấy cũng rẻ nên mới mua.”
“Rẻ á?” Lục Cảnh sờ chất vải của áo, hoài nghi,“Sao tớ cảm thấy chất vải tốt lắm, nhìn không giống đồ mua bên đường đâu…”
Triệu Duy Sinh mặt càng đỏ hơn, đem đầu vùi cả vào trong chăn.
“Thôi.” Lục Cảnh gẩy gẩy tóc, một bên than thở: “Dù sao cũng chẳng phải chuyện to tát gì”, một bên trèo lên giường, vừa xốc chăn lên liền thấy làn da trong trắng lộ hồng của Triệu Duy Sinh, một đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh nước nhìn hắn, Lục Cảnh ngẩn người, không hiểu sao cảm thấy chỗ nào đó không đúng. Những năm gần đây Triệu Duy Sinh cao hơn nhiều, tướng mạo cũng tuấn tú hơn trước, là kiểu diện mạo thanh nhã mà xinh đẹp. Lục Cảnh dừng lại quan sát cậu một lúc, cúi đầu đến gần trước mặt Triệu Duy Sinh, buồn cười hỏi: “Cậu đỏ mặt cái gì? Đột nhiên phát hiện cậu trở nên dễ nhìn hơn đó, làm sao, cũng không phải lần đầu tiên ngủ cùng giường với anh đây, đừng có khẩn trương như vậy chứ?”
Loại chuyện ngủ cùng giường thế này trước đây xảy ra cũng không ít, công việc quá bận, nằm xuống là ngủ, tỉnh lại thì thấy hai người đang nằm cùng một chỗ, cũng ấm áp lắm.
Triệu Duy Sinh kéo lấy quần áo hắn, cúi đầu ấp úng nói:“Lâu rồi cậu không ở cùng tớ thế này.”
Lục Cảnh nghĩ cũng đúng, ba năm này có một người khác sử dụng thân thể của hắn, đương nhiên sẽ không thể thân quen với Triệu Duy Sinh đến độ có thể nằm chung một giường. Thế nhưng, cùng một người đàn ông khác nằm trên một cái giường cũng hơi kì cục, may mà tên kia có mắt không tròng, Triệu Duy Sinh trông dễ nhìn như vậy……
Khoan đã!
Lục Cảnh nhìn Triệu Duy Sinh, nheo mắt:“Cậu còn chưa nói vì sao cậu lại rời công ty? Không phải là tên kia nhìn trúng cậu, cậu không chịu nên bị đuổi việc chứ?”
“A?” Triệu Duy Sinh không kịp phản ứng.
“Nghĩa là, có phải cậu bị buộc thôi việc không?”
“A, sao cậu lại nói vậy?” Triệu Duy Sinh nhanh chóng lắc đầu, bám chặt Lục Cảnh kiên định nói:“Không phải không phải, tên đó không có coi trọng tớ, tớ, tớ cũng không thích hắn, cậu đừng hiểu lầm, tớ với hắn không có quan hệ gì hết.”
Lục Cảnh thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại bất mãn:“Triệu Duy Sinh tốt thế này mà không thích, tên ngốc.”
Nhưng mà sao hắn cảm thấy phương hướng giải thích của Triệu Duy Sinh có hơi kỳ quái?
Đương nhiên hắn sẽ không hoài nghi Triệu Duy Sinh có quan hệ gì với tên kia, cũng lắm chỉ là lo lắng cậu sẽ bị thiệt thôi.
“Được rồi, ngủ đi.” Lục Cảnh xoa đầu cậu rồi nằm xuống, ánh mắt Triệu Duy Sinh sáng ngời trả lời, sau đó —
Cùng gối trên một cái gối với Lục Cảnh.
Lục Cảnh chọc trán cậu,“Nằm qua bên kia đi, một cái gối cậu không thấy chật à?”
Triệu Duy Sinh mặt đầy vô tội:“Tớ chỉ có một cái gối đơn thôi, cái gối kia tớ mới lấy ra, gối không thoải mái, mà, mà trong phòng không có điều hòa, thời tiết lại lạnh thế này, chúng ta nằm gần nhau sẽ ấm hơn.”
Lục Cảnh nghĩ cũng có đạo lý, cũng không rối rắm nữa, lấy tay che lại cặp mắt trong suốt sáng ngời của Triệu Duy Sinh, “Biết rồi, nhắm mắt lại, đừng nhìn tớ nữa, ngủ đi.”
Mi mắt thật dài cọ vào lòng bàn tay ngưa ngứa, Lục Cảnh nhẫn nhịn, quyết đoán nhắm mắt lại.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Triệu Duy Sinh bỏ tay hắn ra, Lục Cảnh cảm thấy dường như cậu đã nhìn mình cả một đêm, trên đùi còn có cái gì đó cứng cứng. Tỉnh lại lúc hừng đông, trong lòng ôm một lò sưởi nhỏ, Lục Cảnh cúi đầu, suýt nữa bật cười thành tiếng. Triệu Duy Sinh như một con cún con tựa sát vào ngực hắn, tóc xù dựng lên, Lục Cảnh vuốt xuống nhưng nhúm tóc đó vẫn vểnh lên, hắn lười biếng ngáp một cái, cũng chẳng nghĩ được gì, dứt khoát ôm lấy người, ngủ tiếp.
Thật sự là đại bảo bối. Lục Cảnh nhắm mắt lại, tâm tình sung sướng nghĩ.
Mãi đến khi mặt trời đã lên cao ba cái sào, Lục Cảnh mới mang theo đại bảo bối của hắn đến công ty.
Công ty này có thể nói là Lục Cảnh gây dựng từ nhỏ đến lớn, nhà hắn đúng là rất có tiền, nhưng sau khi học xong trung học, Lục Cảnh đã tự mình tách ra.
Hôn mê ba năm, Lục Cảnh trong phút chốc cũng không biết mình sống ở đâu, ai bảo hắn có nhiều phòng ở quá làm chi. Không tìm thấy quần áo nên mặc tạm tây trang của Triệu Duy Sinh đi làm. May mà Triệu Duy Sinh cao hơn trước nhiều, chân dài eo thon, dáng người đúng chuẩn người mẫu, Lục Cảnh cao hơn cậu một chút, miễn cưỡng cũng mặc được. Nhưng chút miễn cưỡng đó hắn cũng không để ý cho lắm, do vậy cũng không nhìn thấy Triệu Duy Sinh đi phía sau hắn, khuôn mặt cậu hưng phấn đến đỏ ửng.
Vừa vào cửa, mọi người xung quanh liền hít một ngụm khí lạnh.
Lục Cảnh nhìn lướt qua, khiếp sợ cái gì nhi? Hắn cẩn thận nghe, mấy người này còn đang nhỏ giọng nói chuyện đấy.
“Trời ơi, Lục tổng vậy mà đưa chó săn trở lại rồi!”
“Lúc trước không phải đuổi anh ta rồi à?”
“Ặc, có khi là do Triệu Duy Sinh khóc lóc cầu xin Lục Cảnh đó.”
“Thế này chẳng phải sẽ có trò hay để xem sao? Các anh ngẫm lại đi, vị kia vẫn còn ở đây đấy, lúc trước Lục tổng đuổi Triệu Duy Sinh, một nửa nguyên nhân là bởi vị kia đó!”
“Nghe nói Triệu Duy Sinh đi theo Lục tổng đã nhiều năm rồi, các anh nói xem, ai mới là chính thất, ai mới là tiểu tam?”
“Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng thích vị kia hơn, thích làm gì thì làm, cậu ta còn nói giúp chúng ta với Lục tổng. Nhất là những lúc Lục tổng bị nghẹn đến đen mặt ấy, thật khiến người ta vui vẻ biết bao. Nếu là Triệu Duy Sinh, Lục tổng bảo anh ta làm gì anh ta sẽ làm cái đấy, tận thiện tận mỹ[1], nửa điểm cũng không cho người ta sai, lúc ra ngoài làm việc muốn tiện đường ghé về nhà xem con mèo cũng không được!”
“Ha ha, anh đang đánh rắm đấy à? Chính mình có tật xấu lại còn ra vẻ, khiến Lục tổng mất hứng thì chúng ta được gì chớ? Lục tổng trước đây đối xử không tốt với chúng ta à, dù sau khi bị tai nạn giao thông nhìn như thằng ngu, nhưng ít nhất ba năm trước đây cũng thưởng phạt phân minh, sẽ không để thân thích đảng thượng vị.”
“Suỵtttt, được rồi được rồi đừng nói nữa, nghe thấy hết đó!”
Lục tổng trong miệng bọn họ dừng bước, xoay người, khụ khụ vài tiếng.
“Bắt đầu từ hôm nay, Triệu Duy Sinh sẽ trở lại.” Lục Cảnh nói với mọi người, dừng một chút, lại bồi thêm một câu,“Mặc kệ trước đây xảy ra chuyện gì, quên hết đi, hiểu không?”
Mọi người quái dị dõi theo hai người họ hồi lâu rồi mới gật đầu.
Lục Cảnh mang theo Triệu Duy Sinh đi thêm vài bước, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn bộ dáng thì thầm to nhỏ của mấy người này, nhướn mày:“Các cậu đang nói gì mà vui vẻ thế? Tối nay tăng ca cho tôi!”
Đám người lập tức im bặt .
“Các cô các cậu trông rảnh rỗi quá ha?” Lục Cảnh tiện tay cầm lấy một tập văn kiện, cúi đầu nhìn vài lần, lập tức nhíu mày,“Ai viết cái này? Sai từ đầu đến cuối, công ty của tôi mà cứ thế này là đi tong!”
Trầm mặc một lát, ai cũng không dám nói gì, Triệu Duy Sinh tiếp nhận tập văn kiện kia, mặt không chút thay đổi nói:“Lục tổng, giao cho tôi đi, chuyện này để tôi xử lý.”
Lục Cảnh nhìn Triệu Duy Sinh đang trưng cái mặt đứng đắn, nếu không phải buổi sáng cậu còn nằm trong lòng mình, hắn kém chút nữa đã không kịp phản ứng.
Triệu Duy Sinh ở trước mặt người ngoài thường trưng ra vẻ mặt lạnh băng thế này, nhưng đối với Lục Cảnh rất trung thành và tận tâm.
Về sau