[Ngày 15 tháng 10,
Hôm nay lại gặp được học trưởng Chu Vũ, mình vui lắm, học trưởng Chu Vũ tỏa sáng giống như ánh mặt trời vậy, mình không dám nhìn thẳng mặt học trưởng, sợ hãi học trưởng sẽ giống như những người khác, dùng ánh mắt đầy chán ghét để nhìn mình.
Nhưng mà học trưởng thấy được mình, lại còn cười với mình, quả nhiên, học trưởng không giống với bọn họ, học trưởng là người dịu dàng nhất trên thế giới, mình yêu thích học trưởng nhất...]
Chu Vũ nhìn dòng chữ "Nhật ký của Phong Hạnh" bị người cố ý viết to lên bảng thông báo, không nhịn được âm thầm buồn rầu, Chu Vũ đương nhiên không nghĩ tới, nữ sinh ngốc này lại yêu thầm nguyên chủ, đây gọi là tuổi trẻ bồng bột đi, loại trẻ trâu mới lớn như nguyên chủ không đáng tin cậy đâu!
Chu Vũ nhẹ nhàng đẩy người đang chặn đường phía trước ra, đến gần bảng thông báo.
Đám người đang im lặng thấy tình huống trước mắt bắt đầu ầm ĩ lên hóng kịch vui.
Nhưng Chu Vũ không giống như bọn họ dự đoán sẽ thẹn quá thành giận, nổi trận lôi đình mà ngược lại, gỡ xuống từng trang nhật ký còn lại phía trên bảng, cẩn thận sắp xếp ngay ngắn trang giấy, xong rồi mới ngẩng đầu nói với mọi người: "Xâm phạm quyền riêng tư cá nhân như vậy là chuyện đáng để cười sao? Ai làm? Có gan làm thì có gan đứng ra nhận! Cùng tôi đi một chuyến lên phòng giáo viên."
Không sai, Chu Vũ là một học sinh ngoan có thành tích tốt trong lớp, đã vậy còn là học sinh có gia thế giàu có, giáo viên trong trường muốn nịnh nọt Chu Vũ cũng không ít đâu, bởi vậy Chu Vũ muốn kéo người đi lên phòng giáo viên phê bình là chuyện dễ như ăn bánh.
Mọi người đều khựng lại rồi, trong đó có mấy nữ sinh đã buông lỏng tay lôi kéo Phong Hạnh, có một nữ sinh lúc trước còn đang vui sướng cười bây giờ trên mặt chỉ còn lại kinh hoảng.
Đương nhiên Chu Vũ nhìn ra được sự khẩn trưởng của đám nữ sinh, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào họ, mím môi không nói lời nào, ánh mắt lại rất sắc bén.
Mấy nữ sinh nhìn nhau một chút, bày ra bộ dáng đáng thương nhu nhược nói:
"Học trưởng Chu Vũ, không liên quan đến bọn em, chúng em chỉ đùa giỡn với Phong Hạnh chút thôi."
"Đúng vậy đúng vậy, bọn em còn không biết ai dán mấy thứ này lên."
"Học trưởng, tới giờ vào học rồi, bọn em xin đi trước..."
Vừa dứt câu, mấy nữ sinh liền chạy mất.
Chu Vũ hừ lạnh một tiếng, nhìn người chung quanh nói: "Nên vào học rồi, mọi người về lớp đi! Lo mà học tập, so với chuyện đứng ngoài đường cười khùng điên quan trọng hơn nhiều!"
Đám người chung quanh thật sự sợ Chu Vũ sẽ kéo bọn họ đi đến phòng giáo viên phê bình, nên liền tản ra đi vào lớp.
Trường học tuy có nhiều con nhà giàu và học sinh giỏi, nhưng quy định của nhà trường rất nghiêm, bị phê bình một lần đến cuối kỳ sẽ báo cho phụ huynh, có khi còn trực tiếp ghi vào sổ học bạ, ảnh hưởng đến kỳ thi đại học.
Người dần dần tản đi, cũng sắp đến giờ vào học, Chu Vũ cầm mấy tờ giấy nhật ký nghĩ có hơi đau đầu.
Giờ xử lý như thế nào? Lần đầu tiên Chu Vũ được nữ sinh bày tỏ giờ tay chân có chút luống cuống.
Chu Vũ thở phào một hơi, quay đầu nhìn về phía Phong Hạnh lúc này vẫn chưa rời đi, nói: "Em cầm cái này về đi, tôi sẽ phản ánh với giáo viên chủ nhiệm về chuyện này, bọn họ sẽ bị kỷ luật thích đáng."
Phong Hạnh do dự một chút, vươn bàn tay nhỏ gầy nhận lấy trang nhận lấy trang nhật ký.
Cô không có cách nào nói chuyện, lại cảm giác được giống như có một mặt trời nhỏ trong lòng, ấm áp khiến máu trong người muốn sôi trào, làm gương mặt Phong Hạnh đỏ lên, đầu óc cho chút choáng váng.
Phong Hạnh chưa từng nghĩ tới, học trưởng mà cô vẫn yêu thầm sẽ dịu dàng cùng cô nói chuyện như vậy, quá mức tự nhiên khiến Phong Hạnh không biết phải làm sao mới tốt.
Phong Hạnh muốn được giống như người bình thường, có thể nói lời cảm ơn với học trưởng, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn từ cổ họng.
Phong Hạnh đột nhiên che miệng lại, cúi đầu chào Chu Vũ rồi xoay người chạy đi.
Nhìn nữ sinh chạy vào cổng trường, Chu Vũ không nhịn được nhẹ nhàng thở ra.
Mang thân thể bị người yêu thầm tỏ tình, Chu Vũ thật sự không biết nên đối xử với đứa nhỏ vừa bị bắt nạt này như thế nào, kiếp trước Chu Vũ chưa từng tiếp xúc qua mấy đứa nhỏ nhìn qua có thể gọi là yếu ớt như vậy, hơn nữa khi đó trong tin tức có đưa tin, bởi vì một chút việc nhỏ mà số lượng học sinh tự sát là không hề ít, Chu Vũ rất sợ một lời nói hay hành động không cẩn thận sẽ kích thích đến Phong Hạnh, như vậy tội lỗi lớn lắm.
Tuy rằng không biết nữ sinh vì cái gì chạy đi mất, nhưng xác thật đã cứu được Chu Vũ, người đang mắc chướng ngại nói chuyện.
Chu Vũ vẫn còn đang âm thầm cảm thán nên không phát hiện, Phong Hạnh quay đầu lại nhìn Chu Vũ, trong mắt có chấp nhiệm cùng nồng đậm tình yêu làm người ớn lạnh.
Học trưởng tôi yêu nhất càng ngày càng đáng yêu, quả nhiên, trên thế giới này chỉ có học trưởng là vô tội, những người khác đều chết đi thì tốt rồi.
Phong Hạnh cong lên khóe miệng, cười thật ngọt ngào, giờ phút này cô cùng những nữ sinh trong trường không có gì khác nhau, trong lòng yêu mến nam sinh giỏi giang nhất trong trường.
Chỉ có điểm bất đồng là, ẩn sau cánh tay áo rộng thùng thình, bàn tay nữ sinh đang nắm chặt một con rối nhỏ; trên mặt nó có ghim một cây ngân châm.
*
Mặt trời khuất về phía tây, chuông tan học cũng vang lên.
Chu Vũ ngáp một cái, từ trong giấc ngủ của tiết học buổi chiều tỉnh lại, không nhịn được ảo não, xong rồi, buổi tối sẽ ngủ không được.
Nhưng đâu còn cách nào, giáo viên ở thời buổi này dạy răm rắp theo sách vở như cái máy, thơ ca cũng đọc như bắn rap, giảng bài không có một chút mùi vị, không cần phải lắc lư đồng hồ nhỏ trước mặt cũng có thể thôi miên Chu Vũ nhíu cả mắt.
Không biết có phải được quỷ thần tặng thêm buff khi trùng sinh hay không, đời này Chu Vũ có trí nhớ cực kì tốt, đọc sách giáo khoa vài trang cũng có thể nhớ rõ 90% nội dung, nhớ rõ trong đầu một cách chặt chẽ mà không phải cố gắng ghi nhớ, vì vậy càng thêm cảm thấy chương trình học nhàm chán.
Chu Vũ kiên trì nửa tháng, sắp chịu không nổi nữa, Chu Vũ vốn dĩ đã có thói quen làm việc với hiệu suất cường độ cao, đột nhiên xuyên đến thời đại quốc gia còn lạc hậu này, cho dù có được cơ hội sống lần hai cũng khó tránh khỏi tâm lý bực bội.
Chu Vũ tự giễu cười một tiếng, thầm nghĩ con người càng sống càng tham, kiếp trước ở viện mồ côi sống vừa khổ vừa túng cũng chưa nói cái gì, bây giờ có cuộc sống mới, thân thể mới liền chịu không nổi muốn trốn học, cũng đúng, cứ ở chỗ này cũng không có tác dụng gì nhiều, Chu Vũ chuẩn bị đi nhìn thị trường cổ phiếu, muốn tại thị trường nổi danh khắp chốn ở kiếp trước này kiếm một khoản tiền.
Sau đó dùng số tiền xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Chu Vũ không nghĩ đến chuyện tìm cha mẹ nguyên chủ đòi tiền, rốt cuộc bọn họ đều không phải là cha mẹ ruột của Chu Vũ.
Chu Vũ không biết linh hồn nguyên chủ đi đâu, chỉ biết sau khi mình chết, tỉnh lại đã có ký ức của thiếu niên mười lăm tuổi này, ngay tại trong phòng của nguyên chủ, mà không có một dấu hiệu hay động tĩnh nào khác.
Chu Vũ có đi tìm nguyên chủ, gọi tên nguyên chủ trong đầu linh tinh các cách như trong mấy tiểu thuyết, phim truyện kiếp trước chiếu đều đem ra thử một lần nhưng cũng không có cái nào dùng được, chỉ có thể nói là nguyên chủ gặp tai họa bất ngờ, người đang ngủ trong nhà, bị nguyên cái nồi từ dị thế rơi xuống, vô duyên vô cớ mất mạng...!
Người đều có bản tính ích kỷ, Chu Vũ rất quý trọng cơ hội được trùng sinh này, thậm chí có một chút tư tâm là hy vọng nguyên chủ không xuất hiện nữa, vì nếu nguyên chủ xuất hiện, điều đó đồng nghĩa với việc chính mình có khả năng thật sự biến mất khỏi thế giới này.
Điều duy nhất Chu Vũ có thể làm là về sau sẽ báo đáp cho cha mẹ nguyên chủ, xem như là bồi thường việc Chu Vũ chiếm cứ lấy thân thể con trai họ.
Nhưng Chu Vũ cũng không có ý định tiếp cận cha mẹ nguyên chủ, vừa hay cha mẹ nguyên chủ cũng không thường thăm hỏi đứa con trai này, chỉ có mỗi tháng chi phí sinh hoạt sẽ được chuyển vào tài khoản, mướn bảo mẫu dọn dẹp nấu cơm hàng ngày, một năm có thể gặp mặt một hai lần cũng không tệ.
Chu Vũ còn chuẩn bị khi đôi vợ chồng này về già, mỗi tháng sẽ chuyển khoản chi phí sinh hoạt cho họ, cho họ