【Bên ngoài căn cứ thí nghiệm được bảo vệ cẩn mật trong lòng đất.
Trên chiếc tàu con thoi tàng hình, quân lính được trang bị đầy đủ vũ trang đã gỡ bỏ lớp ngụy trang, để lộ trang phục của phiến quân.
Người phụ nữ lái tàu con thoi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười xinh đẹp.
"Cố lên, nhiệm vụ lần này do thủ lĩnh ban hành nên phải đặc biệt chú trọng! Và, tôi sẽ chịu trách nhiệm dẫn đường." Người phụ nữ liếc nhìn một người lính mang khuôn mặt lạnh lùng, che giấu cô đơn trong mắt, một lần nữa trở lại vẻ kiều diễm động lòng người.
Giữ chứng nhận danh tính của bạn trai giả trong tay, đầu tiên cô ấy hạ tàu con thoi xuống trước rồi sử dụng chứng nhận danh tính này để mở cửa căn cứ cho mọi người.
Khi người phụ nữ xâm nhập vào hệ thống phòng thủ của căn cứ bằng quang não, cố gắng tắt hệ thống phòng thủ bên ngoài của căn cứ, một vài quân lính phiến quân bắt đầu trêu chọc người lính mặt lạnh.
"Ý tứ của Ellie cũng quá rõ ràng rồi đó! Tôi nói này, Đội trưởng, anh thực sự không có cảm giác gì sao?" Vài người nhìn đội trưởng bằng ánh mắt không nói nên lời.
Đội trưởng vẫn mặt không biểu cảm nhìn thông tin về căn cứ này trong tay, trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Ngẩng đầu nhìn căn cứ thí nghiệm chiếm diện tích rộng lớn dưới lòng đất, giác quan thứ sáu nhạy bén được mài giũa qua mưa bom bão đạn đang cảnh cáo hắn.
Như thể có một thứ quái vật khủng khiếp ẩn giấu trong căn cứ này, làm người sợ hãi run rẩy từ sâu trong linh hồn.
】
—— Trích từ《 Cảm nhiễm trí mạng 》
*
Bước vào phòng ăn riêng, Chu Vũ có chút mới lạ mà kéo một chiếc ghế ra cho Birus, cố gắng thể hiện khía cạnh thân sĩ nhất có thể.
Cậu lúc này thật sự có chút chột dạ, xưa nay chưa từng theo đuổi ai.
Birus nhìn chiếc ghế bị kéo ra, mặt không biểu cảm.
Đây hẳn là một ám chỉ, chỉ cần hắn ngồi trên đó, nghĩa là hắn đã đồng ý yêu cầu giao phối của nhân loại, và hắn thì sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.
"Ngồi đi, Birus." Ánh đèn trong phòng không quá sáng, tạo ra một bầu không khí mập mờ ái muội.
Bàn ghế được bày biện ngay trước cửa sổ lớn sát đất kiểu Pháp, nụ cười tươi của thanh niên tóc đen hiện ra dưới ánh đèn neon rực rỡ hắt vào từ bên ngoài cửa sổ có vẻ đặc biệt tuấn mỹ.
Birus ngoan ngoãn ngồi trên ghế, động tác tự nhiên như nước chảy mây trôi, không hề ngập ngừng một chút nào.
Nếu hắn từ chối, nhân loại này sẽ bi thương mà khóc mất, mà hắn thì rất không có kiên nhẫn nhìn người khóc.
Birus nhìn hai má mịn màng bóng loáng của thanh niên đối diện không chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ, nếu như hắn liếm hôn gương mặt nhân loại này, cảm giác đó nhất định sẽ thật tốt.
Một lát nữa thời điểm bắt đầu giao phối, hắn có thể liếm khắp cơ thể nhân loại không?
Chu Vũ nhìn người yêu trước mặt, ánh mắt đè nén thâm tình, tươi cười càng thêm ôn nhu.
Cậu đang nghĩ, lần này nhất định phải dành cho người yêu của mình một tình yêu đẹp nhất, ngọt ngào nhất.
Tình yêu như vậy thường đòi hỏi một quá trình khá dài.
Cậu đã lên kế hoạch trước, ám muội một năm, sau đó tỏ tình, yêu đương hẹn hò ba năm, sau đó cầu hôn và cuối cùng là bước vào cung điện hôn nhân.
Suy cho cùng đời này, họ vẫn còn một khoảng thời gian dài, rất dài cùng nhau vượt qua, họ có thể làm tất cả những điều các cặp đôi vẫn thường làm mà trước đây chưa làm được.
Chẳng hạn như cùng nhau đi ăn tối, đi công viên giải trí, v.v.
Ở đời trước, bị Cthulhu thiên phú dị bẩm lôi kéo cùng trải qua một thời gian dài bên nhau trong một cuộc sống túng dục hoang đường, nên khi gặp người yêu luôn mang vẻ nghiêm túc, Chu Vũ theo bản năng loại bỏ những khả năng liên quan đến đời sống phóng túng kia.
Cậu sẽ không thể tưởng tượng được, người yêu mang vẻ nghiêm trang chỉ suy nghĩ những thứ kỳ quái trong đầu.
Theo quan điểm của Chu Vũ, hôm nay mới lần đầu quen biết, người yêu chắc hẳn rất ngại ngùng.
Vì thế, cậu vẫn đang đắn đo không biết có nên mở lời cho buổi hẹn hò tiếp theo hay không? Có thể quá ngả ngớn lỗ mãng hay không?
Hai người với hai mạch não hoàn toàn khác nhau đang ngồi ở bàn ăn tình nhân, đối diện nhau, trong không khí dâng trào cảm giác ái muội.
Leng keng ——
Ngoài cửa vang lên tiếng rung chuông của người phục vụ, Chu Vũ mặt đỏ bừng, thu hồi suy nghĩ, đáp lại nhân viên phục vụ bên ngoài cửa: "Mời vào!"
Nhân viên phục vụ đẩy toa đựng món ăn, yên tĩnh mà ưu nhã.
Đây là một trong những ưu điểm đặc sắc nhất của nhà hàng, tất cả đều sử dụng loại hình phục vụ là nhân loại được trả lương cao ngất ngưỡng thay vì robot, nhà hàng tuyên bố có thể mang lại cảm giác trải nghiệm trước Chiến tranh thế giới thứ ba.
Nhân viên phục vụ tóc nâu với thân hình cao lớn đặt dao kéo và bữa ăn lên bàn với tư thế chuẩn mực, đồng tử màu xám của anh ta lộ ra khi ngước mắt lên.
Chu Vũ sửng sốt một chút, nhìn về phía người phục vụ, sau đó nhìn đến người yêu sắc mặt hơi thay đổi ở đối diện, trong lòng có cảm giác kỳ quái khó hiểu.
Đôi mắt của nhân viên phục vụ thật sự giống với người yêu đời này của cậu...!
Nâng cổ tay lên, dấu ấn đỏ tươi trên làn da trắng vẫn cho thấy sự tồn tại của nó.
Sau khi người phục vụ bày biện dao nĩa màu bạc cuối cùng xong, tay anh ta tìm đến bàn tay của nhân loại tóc đen đang đặt trên bàn.
"Cảm ơn sự phục vụ của anh." Ánh mắt Chu Vũ có chút do dự nhưng vẫn lộ ra ý cười, lấy tiền boa ra đưa cho nhân viên phục vụ tuy xa lạ nhưng có phần quen thuộc này.
Người phục vụ không lấy tiền boa, mà ngược lại vẫn đứng bên cạnh bàn ăn, bên trong đôi mắt xám gợn sóng, nhìn thẳng mà chằm chằm vào nhân loại có vẻ ngoài rất xinh đẹp trước mặt, hệt như Birus đã từng làm trước đây.
Thịch! Rầm ——!!!
Người phục vụ bị Birus quăng ngã xuống đất, lúc này nét mặt vô cảm của hai người trông rất giống nhau, nhưng rõ ràng là khuôn mặt của họ không giống nhau.
"Đừng chạm vào cậu ấy." Cậu ấy là của ta.
Birus nhìn đồng loại bị hắn đánh ngã xuống đất, vừa nhìn đã hiểu vẻ nghi hoặc trong mắt đồng loại.
Tại sao phải bảo vệ một nhân loại?
Đôi con ngươi màu xám của nhân viên phục vụ vẫn không có chút cảm xúc nào, chỉ có sứ mệnh đã được khắc sâu vào gen —— cảm nhiễm nhân loại.
Mặc dù, anh không muốn cảm nhiễm nhân loại này.
Đôi mắt xám của nhân viên phục vụ hướng về nhân loại vẫn đang ngồi bên bàn ăn.
Một nhân loại kỳ lạ.
"Birus? Người này có vấn đề gì sao?" Chu Vũ kinh ngạc nhìn người yêu, trên mặt nở nụ cười miễn cưỡng.
Cậu giống như vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn với người yêu đời này.
Là ảo giác của cậu sao?
"Không sao đâu, cậu ăn trước đi, tôi sẽ lo liệu." Birus trấn an nhân loại của hắn, dùng ánh mắt ra hiệu cho đồng loại trên mặt đất cùng đi theo.
Nhân viên phục vụ liếc nhìn Chu Vũ lần cuối, đứng dậy đi theo sau Birus ra khỏi lô ghế riêng.
Bọn họ đều là phụ thể của bản thể virus, đều có sứ mệnh cảm nhiễm nhân loại, nên ở một mức độ nào đó, bọn họ đều có chung một ý thức, sẽ không xuất hiện mâu thuẫn, rất đoàn kết mà trợ giúp lẫn nhau hoàn thành mục tiêu.
Nhưng vào lúc này, hai ký sinh thể virus cùng bước vào buồng thang máy không người của nhân viên, đang lộ ra sát ý đối với nhau.
Ngươi muốn độc chiếm nhân loại đó.
Nhân viên phục vụ lạnh lùng nhìn Birus, đôi bàn tay vốn dĩ mềm mại của nhân loại đã biến thành lưỡi dao sắc bén, khuôn mặt trở nên khủng bố dữ tợn.
Nhưng tiếc thay, anh ta vẫn chậm một bước.
Birus nã thằng vào đầu đồng loại bằng khẩu súng giảm thanh trên tay.
Birus nhìn vết máu bắn lên trên áo khoác hắn, ánh mắt lạnh nhạt.
Có thể là do khoảng cách của hắn và đồng loại quá gần, cảm ứng giữa các ký sinh thể virus khiến ý tưởng giao phối với một nhân loại của hắn cũng bị đồng loại cảm nhận được.
Cho nên cái loại đáng khinh ti tiện đồng loại này mới muốn cướp nhân loại của hắn đi.
Làm sao có thể?
Nhân loại này chỉ thuộc về một mình hắn, vĩnh viễn chỉ có thể là của hắn.
Birus trơ mắt nhìn dấu hiệu sinh mệnh của đồng loại biến mất, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, xoay người rời đi thang máy.
Nhân loại của hắn vẫn còn đang chờ.
Bên trong phòng ăn riêng
Chu Vũ nhìn chằm chằm dấu ấn trên cổ tay mình với rất nhiều suy nghĩ trong lòng.
Cảm giác quen thuộc vừa rồi là ảo giác của cậu sao? Có phải do hơi thở của người yêu cách quá gần khiến nhận thức của cậu bị rối loạn?
Hay là do thân thể quá mức yếu ớt này?
"Khụ khụ!"
Vừa nghĩ tới đây, Chu Vũ không khỏi ho ra một ngụm máu.
Bất đắc dĩ lấy khăn ăn lau vết máu trên môi, Chu Vũ nhìn vết máu trên quần áo của mình, liền cởi áo khoác ném vào phòng rửa tay, hủy thi diệt tích.
Một buổi hẹn hò tốt đẹp, nếu vì ho ra máu sẽ phá hủy bầu không khí mất.
Cũng trách cậu quá kích động, vốn là muốn trở về nhà nguyên chủ tĩnh dưỡng một chút, nhưng không ngờ lúc đi ra ngoài lại gặp được người yêu, đột nhiên quên mất thân thể yếu ớt này sang một bên.
Dấu ấn trên cổ tay bắt đầu nóng lên, Chu Vũ ngẩng đầu cười: "Thế nào? Là có chuyện gì sao? Có cần tôi giúp không?"
Birus lắc đầu, ngồi trở lại chỗ của mình, nói: "Không có gì, mọi chuyện đều ổn cả."
Chu Vũ chớp chớp đôi mắt đen xinh đẹp quét qua thân trên của người yêu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng.
"Không thấy áo khoác của anh/cậu." Hai người đồng thanh nói với nhau.
Chu Vũ đột nhiên lúng túng ho khan một tiếng, chột dạ quay mặt đi, nói: "Tôi cảm thấy hơi nóng, liền cởi áo khoác." Xin lỗi, cậu không phải cố ý nói dối người yêu, chính là bởi vì nguyên nhân hộc máu rất khó giải thích.
Các cơ quan nội tạng suy kiệt trong cơ thể đang tái tạo lại, nếu đến bệnh viện khám thì chắc chắn sẽ được xếp vào loại bệnh hiếm lạ.
Nhưng thực ra đây chỉ là quá trình cơ thể thích nghi, qua một hai ngày sẽ ổn lại, vì vậy cậu không muốn người yêu phải lo lắng về mình quá nhiều.
Birus nhìn nhân loại trước mặt, trong đôi mắt xám bừng lên một loại cảm xúc có tên là dục vọng.
Hiện tại nhân loại đang ám chỉ gì đó đúng không? Không phải cởi áo nghĩa là chuyện đó sao?
Sau khi lục lại trí nhớ của vật chủ, Birus đã minh bạch được ý tứ của nhân loại trước mặt, liền đứng dậy đi về phía nhân loại.
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi mê người đỏ tươi của thanh niên tóc đen, trong đầu bắt đầu ảo tưởng ra bộ dáng thanh niên không mảnh áo che thân.
Chu Vũ nhìn thấy người yêu đứng dậy đi tới trước mặt, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn người yêu vẫn mang khuôn mặt không chút cảm xúc.
Hmm, người yêu đời này sẽ không phải là mặt liệt đúng không?
Birus cúi đầu, ngậm lấy đôi môi của thanh niên tóc đen.
Chu Vũ sững sờ một lúc, cảm giác được đầu lưỡi nóng bỏng của người yêu chạm vào môi mình.
Tiến độ này hơi nhanh.
Nhưng mà, hmm, kệ nó, đây là người yêu của cậu, người cậu yêu bấy lâu nay.
Chu Vũ vòng tay qua cổ người yêu, nương theo động tác của người yêu mà hôn sâu hơn.
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan