Editor: Cafe26Họ ở quán net chơi game, nhưng tay Lạc Thiển vẫn chưa khỏi hẳn, chơi cũng rất vất vả, chơi một lúc cô cảm thấy không có ý nghĩ gì.
Nhưng mà cô xem một chút bắt đầu ngủ gà ngủ gật, ngồi trên ghế rung đùi đắc ý, có lúc ai xung quanh quá kích động gọi lớn làm cô thức dậy, cô lại đánh tinh thần nhìn Quý Sanh chơi.
Quý Sanh nhìn cô như vậy hết lần này đến lần khác cũng rất mệt, đánh xong tắt máy, rung đầu Lạc Thiển: “Đi thôi, về”.
Phương Tử Chu người đầu tiên phản đối ầm ĩ: “A, mới chơi chưa lâu! Nhanh vậy đã về rồi?”Lạc Thiển vừa nói xong Quý Sanh đứng dậy: “Các cậu chơi trước, tôi đưa cô ấy về trước lại đến”.
“A, không có gì, tôi cảm thấy tôi có thể kiên trì một chút”.
Lạc Thiển cuối cùng đấu tranh một chút.
Quý Sanh không nghe, chỉ cần làm theo mệnh lệnh: “Nhanh lên, sâu ngủ, nếu không lát nữa cô tự về”.
“A! Vẫn là tôi đưa cô về”.
Lạc Thiển lập tức rời khỏi chổ ngồi đi theo anh, điển hình gặp xong rồi thu dọn.
Cô cho rằng Quý Sanh đi cô về, kết quả là anh nói cô chờ anh bên đường một chút.
Đợi một chút, Quý Sanh không biết từ đâu đạp con lừa điện đến trước Lạc Thiển.
Lúc Lạc Thiển nhìn thấy sửng người, ngồi xuống nhìn bạn nhỏ chuẩn bị vị trí ngồi, cảm giác một chút đã đến, lẩm bẩm với chính mình: “Sao lại có cảm giác đi nhà trẻ?”Quý Sanh đưa mũ an toàn cho cô đội trên đầu: “Tôi vẫn còn trẻ, tạm thời không muốn làm cha”.
“Phù phù! Ai muốn làm cha!” Không nói nên lời.
“Tôi xem cô có