Editor: Cafe26“Ai giống con mèo ngốc đó?” Giọng nói của thanh niên trẻ đột nhiên từ trên đầu cậu vang lên.
Lạc Thiển vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thanh niên trẻ ở trên tường cao, không biết là nguyên nhân mặt trời quá cao hay là cô đau đầu, điều này làm cho cô cảm thấy thế giới quay cuồng, lại một lần nữa nhìn thấy con mèo dưới chân cô, dưới mũi nó thật sự có một đốm đen, trông thật giống một trái lớn, khiến cô không khỏi bật cười.
Tiếp theo cô lại ngẩng đẩu lên nhìn người trên tường nói: “Xuống, xuống đây, tôi đỡ cậu”.
Nói xong cô mở rộng hai cánh tay thuận tay đón lấy.
Quý Sanh liếc cô một cái, hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vững vàng đáp xuống bên cạnh cô.
La Thiển cười nói: “Cậu đi đâu? Cậu không phải cố ý tới tìm tôi sao?” Tuy rằng trong lòng biết không thể, nhưng vẫn là mơ mộng hảo huyền.
Nhìn thấy nụ cười ranh mãnh của cô, Quý Sanh lạnh sống lưng nói: “Không”.
Sau đó anh đi ra ngoài.
Lạc Thiển vội vàng đuổi theo anh nói: “Việc lần trước tôi nói với cậu, cậu suy nghĩ kỹ một chút?”Quý Sanh khuôn mặt nghi ngờ nhìn cô: “Cái gì?”Lạc Thiển biểu cảm trong nháy mắt suy sụp, nụ cười giống như mảnh vỡ vụn, có chút nản lòng nói: “Cậu căn bản không tin tôi!”Quý Sanh khẽ thở dài, thật không biết cả ngày hôm nay tên này suy nghĩ cái gì, bộ dạng như một tên ngốc? Có người tin mới kỳ lạ, nhưng anh thật sự có một nốt ruồi trên mông.
Điều này chỉ làm cho anh chắc chắn hơn về sự thật rằng Lạc Thiển là biến thái thật