Editor: Cafe26Trong đó không phải chỉ có Đồng Mộc Ca và Lạc Thiển? Người thứ 3 là ai?Không phải bản thân sao?Phương Ninh sợ tới mức không dám động, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn, gắt gao che miệng lại.
Giọng của Lưu Thâm tiếp tục truyền đến bên tai cô: “Còn lại ta mặc kệ, mấy người đem người đi, bảo đảm ba người đều sạch sẽ”.
“Cái gì? Còn muốn chụp ảnh? Con mẹ mày, tối như vậy sao chụp ảnh!”“Được, tôi bây giờ đi chụp”.
Lưu Thâm tắt điện thoại đi vào trong.
Phương Ninh trong bụi cỏ run run lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho bạn của Lạc Thiển và Đồng Mộc Ca, nhìn thấy xung quanh không có ai nên lén lút chạy ra ngoài.
Lưu Thâm đi vào, gọi người lại, nói: “Đi, cởi quần áo họ ra, cơi hết”.
Sau đó xoay người nói người đàn ông khác: “Mày đi gọi Phương Ninh vào đây”.
Đồng Mộc Ca nghe cần cởi quần áo lập tức gọi lớn.
Lạc Thiển chau mày: “Này, anh không phải không biết tôi là người nhà họ Lục? Anh không phải cần tiền sao? Đến tìm nhà họ Lục!”.
Người khác cô không dám khẳng định, nhưng mà ông Lục chắc chắn sẽ cứu cô.
Lưu Thâm nhìn cô, chế nhạo nói: “Tôi đang cần tiền, nhưng mà, tối nay tôi đi rồi, không rãnh lượn quanh cô”.
Giơ tay biểu thị họ lên.
Lạc Thiển lại nói lớn: “Anh có thù với cô ta, không có thù với tôi? Tôi có thể cho anh tiền gấp đôi”.
Nếu là trước đây, Lưu Thâm có thể sẽ bị cám dỗ, nhưng bây giờ, hắn ta chỉ muốn khiến Đồng Mộc Ca sống không bằng chết, hắn ta không muốn tiếp túc lắm lời với Lạc Thiển, gọi người làm.
Đồng Mộc Ca sợ hãi vặn vẹo thân thể, mặc kệ đau đớn, lăn lộn trên mặt đất hét lớn: “Đừng tới đây! Lưu Thâm, hôm nay nếu như ngươi dám cởi quần áo của ta, ta nhất định giết ngươi, nhất định sẽ!”Lạc Thiển không dám nói, loại người này căn bản không quan tâm cô nói gì, một mặt thì muốn tiền, mặt khác cũng muốn trả thù Đồng Mộc Ca, vì vậy hắn ta bán rồi tối nay bỏ trốn.
Một số người đi tới để đỡ Lạc Thiển và Đồng Mộc Ca đứng dậy, bởi vì họ bị trói bằng dây thừng, họ đã xé quần áo