Đại khái vì cả ngày lao lực nên ban đêm Thường Mạn ngủ vô cùng ngon, không hề mộng mị.
Vừa bước ra khỏi phòng, Thường Mạn liếc mắt đã thấy người vốn nên ở lầu hai - Chử Nhạn La đang ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, ăn mặc chỉnh tề, tựa hồ đang đợi ai đó.
Trong lòng cậu ẩn ẩn dâng lên chút dự cảm chẳng lành.
Cậu nơm nớp lo sợ tiến lên chào hỏi, "Nhị thiếu, buổi sáng tốt lành."
"Ừ." Chử Nhạn La cầm cốc nhấp ít nước trà, "Hôm nay dẫn cậu đi ra ngoài."
Thường Mạn thiếu chút nữa vui vẻ nhảy dựng lên.
Thực ra bị nhốt trong phòng cũng không sao nhưng nếu có thể, ra ngoài đi dạo vẫn tốt hơn.
Mà nghĩ lại, chẳng may Chử Nhạn La và cậu bị chụp ảnh, để bộ cậu biết thì toi đời!
"Ha ha..." Thường Mạn cười gượng vài tiếng, "Nhị thiếu muốn đưa tôi đi đâu?"
Chử Nhạn La liếc nhìn gương mặt tươi cười không rõ là cao hứng hay đau khổ kia, nói: "Đi sẽ biết."
Thường Mạn: "..."
Xong rồi, lần này dự cảm chẳng lành lại càng mạnh mẽ hơn.
Ba tiếng sau, Thường Mạn theo Chử Nhạn La xuống xe, bước chân không ngừng.
Nhưng khi nhìn thấy tên cửa tiệm, sắc mặt cậu đột nhiên cứng đờ, thiếu điều muốn quỳ lạy Chử Nhạn La.
Thần linh ơi, thẩm mỹ viện Emily Beauty!!!
"Hic......!Nhị thiếu?"
"Đây là tiệm của một người bạn.
Lần đầu thì dẫn cậu theo, sau này tự mình tới." Chử Nhạn La trả lời xong, lấy một tấm thẻ hội viên màu vàng trong túi quần cho Thường Mạn.
Lại sợ Thường Mạn từ chối bèn thêm một câu, "Cầm lấy, Liễu Ngọc cũng hay đến đấy."
Thường Mạn vừa định chửi thề, nghe thế đành phải nuốt xuống bụng.
Cậu chậm rãi nhận thẻ hội viên, hai tay nhịn không được run rẩy như nhận thẻ phán tử, "Cảm ơn......!Nhị thiếu......"
Chử Nhạn La cẩn thận quan sát cậu trong chốc lát, nghi hoặc: "Cậu chưa từng tới đây?"
Nói xong, Chử Nhị thiếu liền hối hận.
Thường Mạn là một tên nhóc nghèo khổ, sao có thể đến chỗ tiêu xài hạng sang thế này?
Vì đền bù cho việc tự cho là lỡ lời của mình, Chử Nhạn La nhẹ nhàng cầm chặt tay Thường Mạn, nhấc chân tự mình dắt người vào trong.
Thường Mạn không hiểu sao bị nắm tay nên đầu đầy dấu chấm hỏi, phối hợp với vẻ mặt miễn cưỡng cười vui kia, thoạt nhìn cực kỳ vặn vẹo.
Kỳ thực vừa rồi cậu không nghe thấy lời buột miệng của Chử Nhạn La, bởi lòng cậu toàn vang vọng ý nghĩ sống ở đời không ngờ mình cũng có ngày bước chân vào thẩm mỹ viện thẩm mỹ viện thẩm mỹ viện...!
Nào còn tâm tư quản Chử Nhạn La nói tiếng người hay tiếng quỷ!
Chuyện này mà truyền tới tai bố, chắc mình bị đánh què giò quá!
Chử Nhạn La ngựa quen đường cũ kéo Thường Mạn vào trong tiệm.
Tiếp tân hẳn là quen biết Chử Nhạn La, thậm chí còn cực kỳ quen biết, cười nói nhiệt tình tiến lên tiếp đón, "Chử Nhị thiếu, hoan nghênh anh đến, xin hỏi hôm nay anh cần phục vụ gì ạ?"
Chử Nhạn La buông tay đang nắm Thường Mạn ra, vỗ nhẹ lưng cậu hai cái, gật đầu với người đó, "Chăm sóc toàn thân cho cậu ta."
Thường Mạn còn chưa kịp hồi phục hậu "Nhị thiếu dắt tay" đã rơi vào vực thẳm "Chăm sóc toàn thân".
Cậu vội vàng nói: "Nhị thiếu, không cần phiền phức như vậy đâu...".
ngôn tình hài
"Không sao." Chử Nhạn La ánh mắt sáng rực nhìn Thường Mạn, bình tĩnh lại hào sảng vung tiền, "Không tiêu tiền của cậu đâu."
Thường Mạn: "..."
Vấn đề không phải tiền được không?
Ngay lúc Thường Mạn gần như tuyệt vọng định đi tới chỗ tiếp tân, Chử Nhạn La lại rủ lòng từ bi giơ tay nhìn mặt đồng hồ, nhắc Thường Mạn: "Tôi còn có việc, sau đó cậu có thể đi dạo xung quanh, nhớ về sớm một chút."
Thường Mạn hồi máu sống lại ngay tại chỗ, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài.
Đành phải giả bộ luyến tiếc Chử Nhạn La, uể oải: "Nhị thiếu, anh đi luôn bây giờ sao......"
Chử Nhạn La phá lệ cong cong khóe môi, "Không muốn tôi đi à?"
Thường Mạn: "..."
Tôi muốn anh ra khỏi đây ngay bây giờ lắm đấy!
Thường Mạn thẹn thùng gật đầu.
Chử Nhạn La thầm thở dài, thuận tay vuốt nhẹ lọn tóc hơi rối của Thường Mạn, "Về sau lại tới cùng cậu."
Thường Mạn: "..."
Cho chừa cái miệng ti tiện của mày, cho chừa cái