Thường Mạn không hiểu Nhị thiếu nghĩ gì nên thất thần một lát, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chuẩn bị sữa cho người ta.
Chử Nhận La nhận được đồ như ý muốn, khá hài lòng với Thường Mạn, trước khi lên tầng còn cố ý dặn dò rằng trời sắp sang thu, đi ngủ phải đắp chăn đàng hoàng kẻo cảm lạnh.
Thường Mạn cung kính nhận ý tốt của Chử Nhạn La, sau đó quay về phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng ngủ, sau khi thực hiện hai trăm lần hít đất, Thường Mạn vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Cậu tùy tiện mặc mỗi cái quần lót rồi đứng trước gương sấy tóc.
Thông qua hơi nước ngưng tụ phủ kín mặt gương, có thể thấy một thân hình thon dài rắn chắc.
Mặc dù luyện võ hàng ngày nhưng người Thường Mạn không có cơ bắp, nếu có thì chỉ là cơ bụng sáu múi mà thôi, bình thường quần áo che đi thì đố ai nhận ra thân thủ của cậu.
Sấy khô tóc xong, Thường Mạn vừa ngâm nga vừa định rời khỏi nhà vệ sinh.
Mắt cậu liếc qua chỗ đồ của Liễu Ngọc đặt cạnh gương, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở sách hướng dẫn ra....!
Ở trên lầu, Chử Nhạn La đang chuẩn bị ngủ thì nhận được tin nhắn của Chử Thời Điếm.
Tối mai, tiểu thư của công ty giải trí E.S.C tổ chức tiệc sinh nhật, mời anh cùng bạn mình tham gia.
Có thể nói, giải trí E.
S.
C là một trong những công ty hàng đầu cả nước, đào tạo nên nam và nữ diễn viên xuất sắc nổi danh toàn quốc.
Giám đốc của công ty từng là chuyên viên môi giới.
Sau đó, ông ta một thân một mình gây dựng sự nghiệp dưới vốn đầu tư của nhà họ Chử nhờ quen biết Chử Hà từ nhỏ.
Trong vòng mười năm, từ một E.
S.
C vô danh tiến thẳng lên vị trí bây giờ, quả là thủ đoạn phi thường.
Nếu ông ta đã đưa ra lời mời thì nhất định phải đi.
Chử Nhạn La suy nghĩ đi suy nghĩ lại, quyết định dẫn theo Thường Mạn.
Dù sao mấy lão già kia cũng đã nghe phong thanh từ lâu, sớm biết anh "đồng tính luyến ái" cả rồi.
Đêm mai, đưa người theo còn tốt hơn bị đám vàng thau lẫn lộn của ông ta cuốn lấy nịnh bợ.
Sau khi quyết ý, Chử Nhạn La định nhắn cho Thường Mạn một câu để cậu chuẩn bị, miễn cho ngày mai căng thẳng vì chưa từng thấy xã hội đen, người ngoài nhìn vào còn tưởng bị anh bắt nạt.
Nhưng kéo được nửa danh bạ, Chử Nhạn La mới nhận ra mình chẳng hề có phương thức liên lạc của người ta.
Anh nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm thì nhanh chóng đi xuống lầu gõ cửa phòng Thường Mạn.
Thường Mạn buồn bực, hờn dỗi ừ một tiếng, lúc này Chử Nhạn La mới đẩy cửa ra, chỉ một giây sau, lại nhanh chóng đóng vào!
Cái quái gì xảy ra thế hả? Trên mặt đắp mặt nạ thì thôi, tại sao......!Tại sao đến mông cũng......!
Vẻ mặt Nhị thiếu - người hết sức trong sáng hoàn toàn không biết mặt nạ mông là cái gì - như ăn phải ruồi bọ, trong đầu tràn ngập hình ảnh cặp chân thon dài và bờ mông cong mà anh vô tình thấy...!
Lần đầu tiên trong đời, bạn trẻ Thường Mạn được trải nghiệm cảm giác khoan khoái mà mặt nạ mang tới.
Đang nửa tỉnh nửa mơ thì nghe có tiếng gõ cửa, cậu chẳng nghĩ ngợi gì cứ vậy đồng ý, đến khi tiếng cửa sập vang lên mới kéo toàn bộ linh hồn đang lơ lửng trở về, vội vàng thu dọn rồi mặc quần.
Cậu tần ngần đứng bên cửa mà chẳng dám mở ra.
Hôm nay, Chử Nhị thiếu rốt cuộc cũng biết 0 chăm sóc mông của mình như thế nào.
Cùng với đó, Thường Mạn - cái người mà hôm nay vừa mới thử mặt nạ dưỡng mông đã bị nhìn thấy hết, thề sẽ không bao giờ dùng thứ đồ này nữa.
Cả hai im lặng không nói một lời đứng cách nhau một cánh cửa.
Cuối cùng, Chử Nhạn La lấy lại tinh thần, giơ tay gõ cửa lần nữa.
Thường Mạn hít thở sâu ba cái, cố gắng điều chỉnh cảm xúc mở cửa phòng ra: "Nhị thiếu, anh tìm tôi trễ thế này làm gì thế?"
"Chiều mai, tôi về sẽ đón cậu tham gia tiệc tối." Chử Nhạn La bình tĩnh ra vẻ như chưa từng thấy gì cả.
"Hả? Nhưng tôi chưa đi......" Thường Mạn có chút lo lắng.
Việc này chính là một cơ hội tốt, chỉ cần theo Chử Nhạn La thì chắc chắn mọi tin tức đều sẽ truyền tới tai mấy vị kia.
Thế là từ nay về sau, cậu không phải mòn mỏi lo sợ bị "ông lớn" đuổi ra ngoài nữa.
Thế nhưng tiệc mà Chử Nhạn La tham gia nhất định không phải tiệc xã giao thông thường, tám phần sẽ bị đăng lên báo chiếu lên truyền hình.
Tuy Thường Viễn Quốc là một lão cổ hủ không TV không smartphone, nhưng chết nỗi là ngày nào ông cũng mua báo ở sạp gần nhà.
Nếu cậu đi theo thì chắn chắn sẽ bị nắm thóp.
Trong lòng Chử Nhạn La tưởng mình đoán đúng rồi, người trước mắt này quả nhiên nhát gan, vì thế nhẹ giọng trấn an: "Đừng lo lắng, hết thảy đã có tôi, cậu chỉ cần đi theo thôi."
Đã nói tới nước này, Thường Mạn mà cự tuyệt thì có vẻ khả nghi, cậu đành gật gật đầu thay lời đáp ứng.
"Tôi sẽ bảo dì Văn chuẩn bị quần áo cho cậu, trước khi đi nhớ ăn gì đó để lót bụng." Chử Nhạn La nhìn thoáng qua phòng ngủ rồi lại nhìn Thường Mạn, ho nhẹ một tiếng tiếp tục nói: "Nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."
Thường Mạn cười gượng trả lời: "Vâng, anh cũng thế."
Tiễn Chử Nhạn La đi, chuyện đầu tiên Thường Mạn làm chính là nhanh chóng gọi cho Liễu Ngọc, bảo anh ta tới hỗ trợ giải quyết mọi việc vào sáng ngày mốt.
Lúc này, Liễu Ngọc còn ở bar, tiếng ồn bên ngoài lớn tới mức mãi anh mới nghe hết lời Thường Mạn.
Anh quả quyết: "Yên tâm đi chú em, tất cả đều đã có anh Liễu của cậu rồi."
Hai người hàn huyên chốc lát, nhanh chóng chúc nhau ngủ ngon rồi ngắt điện thoại.
Thường Mạn nhìn về phía đống đồ trong thùng rác mà ban nãy cậu vội vội vàng vàng ném vào.
Càng nghĩ, cậu càng không thoải mái vì đột nhiên cảm thấy da mặt với da mông đều hơi dinh dính.
Cái cảm giác lạ lùng kia khiến toàn thân cậu nổi da gà.
Cậu nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn không nhịn được.
Cậu xoay người tìm kiếm dưới gầm giường, lôi ra một quả tạ được giấu kín.
Sự thật chứng minh ảnh hưởng của tâm lý có thể hại chết người.
Trong lòng Thường Mạn, hành động đắp mặt nạ rất rất tổn hại khí phách nam nhi, thế là nâng tạ tới tận nửa đêm để bù đắp.
Kết quả, người luôn thức giấc đúng giờ sinh học như cậu tám giờ mới tỉnh.
Cậu đau khổ rời giường, phạt mình đứng lên ngồi xuống nửa tiếng mới rửa mặt đi ra ngoài.
Đêm qua, dì Văn không về nhà, sau khi làm xong việc thì ngồi trên sô pha xem TV.
Trông thấy Thường Mạn, dì cười ha hả chào hỏi, "Thường Mạn tỉnh rồi à? Ông chủ đã ra ngoài, còn cậu muốn ăn cái gì?"
"Chẳng phải sáng sớm sẽ có người đưa qua đây ạ?" Thường Mạn nghi hoặc.
Dì Văn vào phòng bếp, "Đó là trước kia.
Ông chủ dặn dì từ sáng đến tối ở đây cùng cậu, một ngày ba bữa cũng do dì phụ trách."
Thường Mạn rót một cốc nước cho mình, lơ đãng hỏi: "Nhị thiếu đi khi nào thế dì?"