Edit: Yangda
Trời mưa rất lớn, cửa sổ bên trên đã bị mưa che mất, tầm nhìn bên trong người đã dần dần mơ hồ đứng lên.
Người sửa xe đứng trong mưa, lái xe cũng xuống xe cùng nhau sửa xe, hai người này hình như đã quấy nhiễu đến Trình Lộc, cô rất nhanh đã đứng dậy, định lập tức rời đi.
Lâm Phùng cũng không biết mình nghĩ thế nào, cầm lấy màu đen ô bước xuống xe.
Lái xe thấy thế, vội vàng kêu: "Ôi, ông chủ anh đi đâu vậy? Mưa lớn như vậy."
Lâm Phùng đi qua màn mưa, Trình Lộc đã đứng lên, nhìn thấy người đứng trước mặt mình.
Trình Lộc cúi đầu, tránh đi, không nghĩ tới, đối phương lại chắn trước mặt cô.
Trình Lộc cắn răng, ngẩng đầu lên, trừng mắt với người đứng trước cô, ánh mắt cô còn hồng hồng đọng một ít nước mắt, trừng như vậy, nước mắt liền rơi xuống.
Cô bây giờ trông lặng lẽ, thanh lịch, cô còn nhỏ nhắn, thông thường như vậy khi khóc lên sẽ trông như một quả đào gặp mưa.
Nhưng cố tình Trình Lộc lại không giống như vậy.
Giữa hai mày toát lên vẻ chính nghĩa, mang theo sự mạnh mẽ, ngay cả lúc khóc cũng là vẻ mặt kiên cường.
Khóc lên cũng sẽ tự tìm một góc mà khóc, nhìn như vậy, thật là càng làm cho người ta thêm đau lòng.
Lâm Phùng có chút tự trách, cô gái này vì không tìm được mình nên mới khóc đến như vậy.
Anh thật sự không tốt, đang êm đẹp, tự nhiên lại chọc cho cô khóc.
Lâm Phùng hơi cảm động, lấy miếng khăn giấy trong túi ra, đưa cho cô, "Đừng khóc ."
Trình Lộc do dự, cuối cùng vẫn lấy miếng khăn giấy trong tay Lâm Phùng, cô lau nước mắt, ngẩng đầu lên, "Thật ngại, giáo sư Lâm, để anh chê cười rồi."
Lâm Phùng đã gặp qua Trình Lộc nhiều lần.
Ở trung tâm thể dục Lâm Sơn, cô thay anh chắn một dao; ở trong trường học, cô là một cảnh sát chính trực; ở trong quán bar hay là ở nhà, không có ngoại lệ, lúc nào cô gái này cũng kiên cường.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô khóc, hóa ra là dưới hoàn cảnh này.
Trình Lộc có thể đấu tay đôi với bọn hung thủ, để có thể khóc lóc như vậy cũng thật khó, chắc là đã thích anh đến không thể chịu nổi.
Vì thế trong lòng Lâm Phùng càng thêm tự trách.
Hai người cứ mặt đối mặt như vậy giằng co một lát, Trình Lộc rốt cục cũng nhịn không được nói: "Giáo sư Lâm, tay anh tốt hơn chưa?"
Lâm Phùng trong lúc nhất thời không có trả lời, nhìn Trình Lộc với đôi mắt đỏ lên đến thất thần.
Cái cô gái cảnh sát Trình này, ngay từ lần đầu tiếp cận anh, liền không giống với bất cứ ai, còn kêu cảnh sát Chu với thầy Đường không ngừng ám chỉ nữa.
Nhưng mà cách này cũng có hiệu quả, ít nhất hiện tại anh đang nhìn cô khóc, trong lòng không quá thoải mái.
Trình Lộc cảm thấy bầu không khí có chút quỷ dị, vừa rồi cô còn biết được tin xấu của Tần Văn Hương, cô căn bản là không có tâm tình đôi co với Lâm Phùng việc này.
Trình Lộc lui ra phía sau một bước, hít vào một hơi: "Giáo sư Lâm, phiền anh nhường đường, tôi phải quay lại cục cảnh sát rồi."
Lâm Phùng nhíu mày, anh bị che khuất trong chiếc ô màu đen, Trình Lộc đi qua anh được hai bước, bỗng nhiên nghe được Lâm Phùng ở phía sau do dự nói một câu: "Cảnh sát Trình, cô yên tâm, tôi sẽ suy nghĩ kĩ."
Trình Lộc: "?"
Trình Lộc sửng sốt, không biết Lâm Phùng đang nói cái gì.
Nhưng hiện tại tâm tình của cô thật sự không tốt, không nghĩ Lâm Phùng đang nói cái gì, cô vội vàng "Ừ" rồi mở dù đi vào trong mưa gió.
Nhìn Trình Lộc biến mất sau màn mưa, Lâm Phùng giơ lên ô lên, nước mưa theo ô chảy xuống.
Anh có chút hối hận xoa nhẹ mi tâm, anh làm sao có thể đồng ý suy nghĩ lại chuyện yêu đương này, thật là thất sách.
Cách đó không xa người sửa xe la hét ầm ĩ, như đang xảy ra tranh chấp trên xe.
Lâm Phùng xoay người đi qua, toàn thân lộ ra hơi thở âm u, màu đen của ô bao phủ người anh trong bóng tối, ngay cả những giọt mưa của cơn mưa ào ạt cũng bị đóng thành băng.
Ai cũng không hiểu, trong nháy mắt, vị ông chủ này lại thay đổi tâm trạng như vậy?
Nhìn còn rất dọa người.
Lâm Phùng nâng ô lên, ánh mắt đảo qua mọi người ở đây, anh lãnh đạm mở miệng: "Có thể đi?"
Lái xe đưa tiền cho người sửa xe, nhanh chóng gật đầu: "Có thể đi rồi ông chủ."
Anh lái xe vội vàng xoay người đi vào, Lâm Phùng ngồi vào trong xe, ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ Trình Lộc rời đi, nhiều năm được giáo dục như vậy, bỗng nhiên muốn vứt bỏ, có chút muốn mắng chửi người.
Cũng không phải là muốn mắng người khác, mà là muốn mắng chính mình.
Làm sao có thể bốc đồng như vậy, đồng ý suy nghĩ chuyện yêu đương với Trình Lộc?
Nếu cho người ta hi vọng, không phải lại để cho người ta thất vọng sao, còn gì có thể đau khổ hơn?
Nếu không có người ở đây, Lâm Phùng nhất định muốn tát mình.
————————————————
Sau trận mưa ở Lâm Sơn hai ngày, tay Lâm Phùng đã có thể tháo băng vải, lòng bàn tay vẫn còn một vết sẹo dài, bác sĩ nói, một thời gian nữa, vết sẹo sẽ từ từ nhạt đi.
Lâm Phùng cũng không lo lắng này vết sẹo, chỉ là còn chuyện anh đồng ý với Trình Lộc, anh nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ nhiều đêm liền.
Cục cảnh sát Lâm Sơn, Trình Lộc vừa sửa sang lại hồ sơ.
La Thứ mua một túi gà chiên trở về, Trình Lộc không ngại cầm đùi gà, ngồi ở một bên nhàn nhã ăn.
Sau vài ngày mưa, trời mây trong lành, toàn bộ Lâm Sơn đều rong chơi ở trong ánh mặt trời, có chút nóng.
Cô ăn xong đùi gà, đi rửa tay về nói: "Buổi chiều đi phòng tập thể thao, có ai đi không?"
La Thứ ôm gà chiên trốn một bên, sợ bị Trình Lộc bắt đi đến phòng tập thể thao.
Cô híp mắt cười rộ lên, điện thoại có tiếng thông báo, vừa mở ra thì thấy, là tin nhắn WeChat.
Một giây trước, Hứa Qua gửi cho cô một tin nhắn: [Tiểu Lộc, buổi chiều đi phòng tập thể thao không? Anh có chuyện muốn nói với em.]
Trình Lộc đen mặt, lúc không cười có hơi dọa người.
Cô miễn cưỡng tươi cười, không có trả lời tin nhắn của Hứa Qua.
Ngày mai đính hôn, hôm nay đi gặp bạn gái cũ, thế nào cũng không phải là chuyện tốt.
Chỉ là hiện tại Hứa Qua mời cô đi phòng tập thể thao, nghĩa là hắn cũng sẽ đến đó?
Nếu như lời hắn nói, Trình Lộc liền khẳng định sẽ không đi, bây giờ cô không muốn gặp Hứa Qua.
Cô ngẩng đầu, nhìn La Thứ phất phất tay, "Chị vừa mới quyết định không đi phòng tập thể thao nữa, chị sẽ ở lại tăng ca!"
Buổi chiều qua đi, thời tiết càng nóng.
Cũng may trong văn phòng có điều hòa, cũng không đến nỗi, Trình Lộc lên mạng
Tần Văn Hương giải phẫu, làm, hay không làm?
Nếu không làm, Tần Văn Hương sẽ không còn nhiều thời gian.
Nhưng nếu làm, chi phí để giải phẫu là một vấn đề, giải phẫu thành công hay không lại là một vấn đề.
Trình Lộc khẽ thở dài, quay đầu nhìn về bầy ve sầu bên ngoài cửa sổ, bây giờ là buổi chiều, lại càng thêm phiền lòng, đã kêu cả một ngày, có chút ồn ào.
Lão Chu sốt ruột đi tới, đặt tay trên vai Trình Lộc, cô ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt sốt ruột của lão Chu.
Trình Lộc sửng sốt, nói: "Tìm được bạn gái? Sao anh lại vui như thế?"
Lão Chu liên tục lắc đầu, "Chuyện của ành không vội, là giáo sư Lâm đến đây."
"Hả? Lâm Phùng?"
Lão Chu gật đầu, "Là giáo sư Lâm ở ngoài đại sảnh tìm em, nói là chờ em đi ra ngoài, có chuyện nói với em."
Trình Lộc có chút bất đắc dĩ, nhìn bộ dạng của lão Chu, vẫn còn hiểu lầm cô với Lâm Phùng có quan hệ gì khác, hơn nữa hiểu lầm đã sâu sắc, Trình Lộc cảm thấy mình càng giải thích thì càng đen.
Hơn nữa, cô cùng Lâm Phùng, căn bản là không có khả năng có quan hệ gì khác.
Dù sao cũng là cậu nhỏ của Hứa Qua.
Trình Lộc ngước mắt hỏi lão Chu: "Anh ta có chuyện gì sao? Báo án thì kêu anh ta nói với anh, em không muốn gặp anh ta."
"Giáo sư Lâm chỉ tên nói muốn gặp em, chắc là có chuyện gì gấp, chứ sao giáo sư Lâm lại tự lái xe đến cục cảnh sát? Em không bất ngờ sao?"
Mí mắt Trình Lộc run lên, tắt máy tính, lười biếng đứng lên duỗi lưng.
Gân cốt trong người không ngừng co dãn.
Cô đi qua lão Chu đến đại sảnh của cục cảnh sát, quả nhiên nhìn thấy Lâm Phùng đứng ở ngay cửa, dáng người thẳng đứng, cho dù là đứng ở nơi đó, cũng trở thành một phong cảnh đẹp.
Chỉ nhìn bóng lưng cũng biết người đàn ông này không tầm thường.
Trình Lộc đi qua, ngước đầu ba phần ý cười kêu một tiếng: "Giáo sư Lâm, xin hỏi có việc gì sao?"
Lâm Phùng nhìn qua, biểu cảm lạnh lùng trên mặt hơi buông lỏng.
Anh nhìn đến tóc Trình Lộc được buộc ở phía sau, lộ vành tai tinh xảo, tự nhiên muốn sờ lên.
Trình Lộc đi tới, Lâm Phùng nắm chặt hai tấm vé trong túi, có chút khẩn trương.
Ánh mắt anh bất động, vững vàng đứng ở trước mặt Trình Lộc, "Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, có thể thử một lần."
Trình Lộc nhướng mày, "?"
Cô miễn cưỡng cười cười, "Thử cái gì? Giáo sư Lâm, anh đến cục cảnh sát là có chuyện gì gấp sao? Nhưng mà tôi sắp tan làm rồi, anh có thể tìm lão Chu để nhờ."
Lâm Phùng nhẹ nhàng thở ra, "Sắp tan làm, vậy thật tốt quá."
Tác giả có vài lời muốn nói:
Giáo sư Lâm: Tôi sẽ yêu.