Edit: Yangda
La Thứ có chút không hiểu.
Lần trước đi bắt Lí Đại Hữu chỉ gặp nhau một lần, Lâm Phùng không có ấn tượng gì với cậu cũng là chuyện bình thường, cũng có thể nói, hai người giống như người xa lạ.
Nhưng bây giờ, đột nhiên lại đi đến chào cậu, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?
La Thứ vụng trộm liếc nhìn Lâm Phùng, ánh mắt anh lạnh lẽo, vẻ mặt không giống như vừa nói "Xin chào" với cậu, thậm chí là có chút đáng sợ.
Lâm Phùng vốn muốn đưa Trình Lộc về, nào biết rằng tên tiểu tử này đột nhiên xông ra, phá hỏng toàn bộ kế hoạch của anh.
Anh híp mắt, điều quan trọng là, tiểu tử này với Trình Lộc hai người, giống như rất thân thiết.
Điều này làm Lâm Phùng không mấy vui vẻ.
La Thứ nhìn về phía Trình Lộc, không biết là nên chào hỏi lại, hay là không chào hỏi lại.
Trình Lộc nhíu mày, đi tới vài bước, thật muốn đá một cước lên người La Thứ, cô nói: "Ngẩn người cái gì, giáo sư Lâm đang chào cậu đó."
Nhìn sang, tay Lâm Phùng chìa ra vẫn giữ nguyên giữa không trung, có chút xấu hổ.
Lại nhìn lên mặt Lâm Phùng, trên mặt vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt như trước, cứ như vẻ địch ý vừa rồi là do La Thứ nhìn nhầm.
La Thứ gật đầu, bắt lấy tay của Lâm Phùng, nở nụ cười: "Xin chào xin chào, giáo sư Lâm, nghe danh anh đã lâu."
Lâm Phùng thu tay, khách khí nhìn La Thứ cười cười.
Trình Lộc đi đến phía sau La Thứ, nhìn Lâm Phùng vẫy vẫy tay: "Giáo sư Lâm, thật sự cảm ơn anh hôm nay đã mời tôi nghe tọa đàm, lần sau đến lượt tôi mời anh, anh cũng đừng từ chối."
Ánh mắt Lâm Phùng phức tạp nhìn Trình Lộc, trong mắt như chứa ngàn vạn lời nói.
Cuối cùng, anh vẫn trịnh trọng gật đầu.
Trình Lộc tiếp tục nói: "Giáo sư Lâm, anh cũng nhanh trở về đi, bây giờ trời rất nóng, ở bên ngoài lâu cũng không dễ chịu."
Lâm Phùng gật đầu, nói: "Cô về tới thì nhắn qua WeChat."
Nghe được Lâm Phùng nói xong, cô liền lôi kéo La Thứ lên chiếc xe tải, cô nhìn thấy Lâm Phùng trở lại chiếc xe Mercedes-Benz của mình, nổ máy rời đi.
Trình Lộc nhẹ nhàng thở ra, ý cười trên mặt dần nhạt đi.
Cô ngửa đầu tựa vào ghế, La Thứ một bên lái xe hỏi: "Chị Lộc, lão Chu nói chị hẹn hò với giáo sư Lâm, em còn không tin, hiện tại mới tận mắt nhìn thấy thì ra là thật."
"Đừng nói bừa, cái gì mà hẹn hò, giáo sư Lâm là cảm ơn chị lúc trước đã bảo vệ hắn, thế này mới mời chị đi nghe tọa đàm, không có hẹn hò gì hết."
Xe tải chạy một đường thẳng, La Thứ đánh tay lái gật đầu, "Dạ dạ dạ, chị Lộc chị nói không phải thì là không phải đâu."
La Thứ đưa cô đến bên ngoài tiểu khu mới rời đi.
Cô trở về trong nhà, cảm giác có gì đó không quá thích hợp, cửa nhà vậy mà không có khóa.
Ý thức phòng bị của cô rất mạnh, sẽ không phạm loại sai lầm như này
Trình Lộc đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lí Thừa Nguyệt đang ngồi trên sofa nhà cô, nước mắt nước mũi chảy đầm đìa, mà TV nhà cô đang mở, đang phát một chương trình hài.
Lí Thừa Nguyệt lại khóc đến sưng cả mắt.
Nghe được động tĩnh, Lí Thừa Nguyệt quay đầu sang, ánh mắt ướt nhẹp, trong mắt còn mang theo cả tơ máu, cô nàng ủy khuất mấp máy môi, rồi cực kì lớn tiếng òa khóc.
Trình Lộc chạy nhanh đến cửa đóng lại, nếu như bị hàng xóm kế bên nghe được, nói không chừng người khác còn tưởng rằng cô ở nhà đang giết heo.
Đóng cửa xong, Trình Lộc đi qua, vừa thấy, cô ấy vậy mà khóc đến vứt giấy tràn cả thùng rác.
Lí Thừa Nguyệt nức nở: "Tiểu Lộc, tớ với Cao Mộc đã triệt để xong đời rồi."
Tau đang thu nhặt rác của Trình Lộc dừng lại, ngồi bên cạnh cô ấy, hỏi: "Không phải lần trước hai người vẫn còn tốt lắm sao?"
"Lần trước đã làm hòa, nhưng lần này anh ấy muốn chia tay với mình." Lí Thừa Nguyệt khóc thút thít, còn hà một hơi vào mặt Trình Lộc, "Cậu xem, hôm nay mình không có uống rượu, không có nói lời say."
"Cậu thật ghê quá đi." Trình Lộc quay mặt, mím môi khẽ cười, "Cậu bình tĩnh nói với tớ xem, lần này là như thế nào?"
Lí Thừa Nguyệt nín khóc mỉm cười, giữ chặt góc áo của Trình Lộc, khóc thút thít nói: "Lần trước là tớ hiểu lầm anh ấy với người phụ nữ khác có vấn đề, nhưng lần này là anh ấy rất nóng giận với tớ, nói tớ không đủ ôn nhu, không đủ săn sóc, không đủ thân thiện, mỗi ngày chỉ biết hi hi ha ha cãi nhau, hai người chúng tớ không hợp nhau."
Nước mắt cô ấy tuôn không dừng, ào ào rơi xuống, Trình Lộc kích động lấy thêm hai tờ khăn giấy, lau thay cô ấy.
Lí Thừa Nguyệt tiếp tục nói: "Anh ấy còn nói, tớ còn như vậy nữa, cũng không thể mang tớ đem về gặp người nhà, anh ấy hi vọng tớ có thể sửa đổi, nếu tớ thật sự không chịu thay đổi, sẽ trực tiếp chia tay, sẽ không luyến tiếc hay thượng lượng gì hết."
Trình Lộc nhìn cô ấy rơi nước mắt, cau mày.
Cô ôn hòa giúp Lí Thừa Nguyệt lau nước mắt, "Anh ta không thích cậu, thì cái gì ở cậu cũng sẽ yêu mến, anh ta không thể tiếp nhận tính cách của cậu, thì sẽ có người khác tiếp nhận. Thừa Nguyệt, cậu không cần thiết vì người khác thay đổi chính mình."
Lí Thừa Nguyệt rũ mắt, nước mắt liền đến rơi xuống.
"Tách tách" một tiếng rơi trên mu bàn tay của Trình Lộc.
Lí Thừa Nguyệt nhanh chóng giúp cô lau đi, cô cẩn thận nghĩ, từ trên sofa nhảy dựng lên, bật cao một cái, vừa quẹt nước mắt vừa nói: "Mẹ nó Cao Mộc, bà đây không cần anh ta nữa!"
Trình Lộc ngẩng đầu nhìn cô ấy, cười rộ lên.
Trong TV bỗng nhiên có tiếng cười ha hả, Lí Thừa Nguyệt cũng theo nhân vật bên trong cười ha hả, làm càn tự do, giống như vừa nhận thức được lời cô nói, thuần túy mà hồn nhiên.
Ở trong phòng đầy tiếng cười lớn, điện thoại Trình Lộc bỗng nhiên rung lên.
Cô lấy ra vừa thấy, là cái người không có ảnh đại diện, ghi chú viết: giáo sư Lâm.
Không có ảnh đại diện này, nhìn có chút kì quái, Trình Lộc còn nghĩ lần sau phải góp ý cho giáo sư Lâm một chút.
Cô mở ra là tin nhắn của giáo sư Lâm, đối phương chỉ có ít ỏi vài chữ: [Về nhà chưa?]
Cô cũng nhắn lại: [Về rồi, hôm nay cảm ơn giáo sư Lâm]
[Không cần khách khí.]
Sau khi Lâm Phùng gửi tin nhắn lại, Trình Lộc cũng không có trả lời.
Cô đứng dậy, mở tủ lạnh nhìn nhìn, bình thường cô ở nhà cũng rất đơn giản, chỉ cần một chén mì ăn là đủ rồi, chỉ là hiện tại Lí Thừa Nguyệt ở đây, cô cũng không thể bạc đãi cô ấy.
Trong tủ lạnh còn để thịt bò cô mua ngày hôm qua, cô quay đầu hỏi Lí Thừa Nguyệt: "Đêm nay tớ làm canh thịt bò, được không?"
Lí Thừa Nguyệt an tĩnh lại, hướng tới Trình Lộc dựng thẳng một ngón tay cái lên, "Chị em trượng nghĩa, tớ còn không biết xấu hổ định nhờ cậu chứa chấp tớ hôm nay, cậu vậy mà rất biết tự giác!"
"Không nghĩ tới da mặt của cậu cũng thật dày." Cô đem đồ ăn trong tủ lạnh lấy ra, "Tớ nấu cơm trước đây, cậu tự mình chơi đi."
Đầu tiên cô nấu cơm, lấy một miếng thịt bò dùng nước tương, rượu, tiêu trộn lên ướp một lát.
Cô lấy da của cà chua, dùng máy trộn đánh lên sền sệt.
...
Một loạt động tác thành thạo đã làm xong, cuối cùng thì một nồi canh cũng đã xong, cô tùy tiện làm thêm hai món xào. Trước bữa tối, trời vẫn còn sáng, không quá tối.
Lí Thừa Nguyệt giúp cô lấy mang chén đữa ra bàn, mắt cô ấy vẫn còn hồng hồng, nhưng nước mắt đã hoàn toàn ngưng.
Cô đem canh thịt cô ra bàn ăn, nhìn thấy điện thoại của mình đang nằm trên sofa, cô cầm lấy nhìn nhìn, không nghĩ tới Lâm Phùng còn gửi cho cô một tin nhắn.
Lâm giáo sư: [Lần sau đi là khi nào?]
Lần sau?
Trình Lộc ngẩn
Cô nhìn đến xuất thần, Lí Thừa Nguyệt từ phía sau lại gần, hít mũi hỏi: "Làm sao mà ngẩn người vậy? Tớ bới giúp cậu một chén cơm, đủ ăn không?"
Trình Lộc thật nhanh đem điện thoại đặt sang một bên, quay đầu nở nụ cười hạ, "Đủ ăn."
Một bữa cơm, Lí Thừa Nguyệt lại cùng Trình Lộc nhắc tới chuyện của Cao Mộc.
Đây không phải là lần đầu tiên Lí Thừa Nguyệt cùng Cao Mộc đòi chia tay, từ sau khi đi làm, hai người có cãi nhau vài lần, nhiều lần như vậy, Lí Thừa Nguyệt bắt đầu cảm thấy chán ghét mệt mỏi.
Lí Thừa Nguyệt nói xong, lại nhắc tới Trình Lộc.
Lí Thừa Nguyệt bi phẫn ăn một ngụm lớn cơm, "Tháng sau Hứa Qua đính hôn cậu có biết không? Tớ nói, đàn ông đều là dạng này, có mới nới cũ."
Trên mặt Trình Lộc không có động tĩnh gì, cô đã sớm biết tháng sau Hứa Qua đính hôn.
Cô gắp một thịt cho Lí Thừa Nguyệt, "Cậu cũng đừng nói như thế, đã chia tay rồi thì làm sao lại là có mới nới cũ."
Cô vòng về cái đề tài cũ, "Làm sao cậu vẫn còn giữ phương thức liên lạc với tên đó?"
"Tớ cuối cùng nhìn xem những người này so với tớ có thảm hơn hay không." Lí Thừa Nguyệt nói, lúc trước Trình Lộc với Hứa Qua cũng chẳng phải là cũng giữ phương thức liên lạc của nhau hay sao.
Lí Thừa Nguyệt cảm khái một câu, "Thật không nghĩ tới, tớ còn tưởng rằng Hứa Qua rất nỗ lực để có thể làm cảnh sát, ai ngờ, hắn lại là một phú nhị đại."
Trình Lộc không muốn nói chuyện nhiều về Hứa Qua, lại gắp cho Lí Thừa Nguyệt một đống thịt để chặn miệng cô ấy, "Ăn cơm."
Lí Thừa Nguyệt ở đàng kia nói Hứa Qua, Trình Lộc cũng nghĩ tới một người—— Lâm Phùng.
Tuy rằng Lâm Phùng là cậu nhỏ của Hứa Qua, nhưng hai người lại khác nhau một trời một vực.
Lâm Phùng cũng không hơn gì người khác, cũng không đơn giản chỉ là bộ dạng đẹp mắt, mà là khi ở với chung anh, có nhiều cảm giác an toàn.
Trình Lộc mỗi lần cùng với Lâm Phùng, cảm giác này người này cái gì cũng có thể giải quyết được, cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng kích động của Lâm Phùng.
Cô thừa dịp Lí Thừa Nguyệt không chú ý, vụng trộm lấy điện thoại ra vội trả lwofi tin nhắn của Lâm Phùng.
Nhất lộc bình xuyên: [Lần sau đi tôi sẽ nhắn cho anh. ]
Cô đợi một lát, Lâm Phùng vẫn chưa trả lời, cô mới để điện thoại xuống.
Vừa nhấc đầu, Lí Thừa Nguyệt đã ăn cơm xong, trong mâm chỉ còn lại mấy loại rau củ linh tinh.
Trình Lộc trừng mắt với cô ấy, "Cậu không phải là người vừa bị chia tay, mà là người phụ nữa trung niên bị mập ra."
Mắt Lí Thừa Nguyệt sưng đỏ, nước mắt không còn rơi nữa, nét mặt biểu lộ tươi cười, nói với Trình Lộc: "Hiện tại, có phong trào thất tình sẽ ăn thật nhiều vào."
————————————————
Cục cảnh sát gần đây rất vội, liên tiếp nhận vào vị án đặc biệt, Trình Lộc bận rộn đến không thể ngóc đầu lên nổi.
Cô hoàn toàn không có thời gian cùng Lâm Phùng đi nghe tọa đàm, chỉ là lúc rảnh rỗi, Lâm Phùng sẽ gửi cho cô hai ba cái tin nhắn.
Lí Thừa Nguyệt thật sự không có hợp lại với Cao Mộc, sau khi đi tìm một phòng mới, liền theo Trình Lộc chuyển vào trong nhà.
Tháng bảy, sinh viên được nghỉ.
Trời nóng cực kì nóng, rất nhiều người đều không muốn ra ngoài, Trình Lộc bận ở cục đến hơn nửa tháng sau, rốt cục thì không có vụ án, có nửa ngày ngày nghỉ.
Lâm Phùng lại nhắn WeChat cho cô: [Trò chuyện đi.]