Làm sao Dư Xuyên có thể hiểu được giữa anh và Thôi Liêm đã xảy ra chuyện gì, y sợ Phương Doãn đến gần sẽ phát hiện manh mối, lúc này nhìn thấy anh muốn chạm vào mình đành nín thở, không quan tâm đến chiếc xe lăn, nhanh chóng bay ra ngoài như một làn khói.
Phương Doãn vẫn còn đang thất thần, thậm chí còn không để ý đến y đang ngồi trên ghế hay trên xe lăn, còn tự hỏi tại sao hôm nay Thôi Liêm có vẻ hơi khác, lẽ nào em ấy thực sự tức giận rồi? Dỗ dành không tốt sao? Sắc mặt anh tái nhợt liền đuổi theo.
Sau khi đuổi tới phòng khách, chỗ nào còn thấy bóng dáng của Thôi Liêm đâu? Chỉ nhìn thấy Dư Xuyên đang giơ tạp chí lên cao, che hết khuôn mặt của y, còn Trình Hạo ngồi bên cạnh đang nhìn y.
"Thôi Liêm đâu?" Phương Doãn nhìn quanh một vòng, nhưng không tìm được người mình muốn gặp, đành phải hỏi cả hai.
"Mới vừa đến đây, sau đó lại rời đi." Trình Hạo đáp.
"Đi rồi à..." Phương Doãn không giấu được vẻ mất mát, "Được rồi, không có chuyện gì đâu." Nói xong anh xoay người đi vào trong.
Sau đó Trình Hạo nhìn thấy Dư Xuyên phía sau cuốn tạp chí trừng mắt nhìn anh, hắn khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Phù...!Dư Xuyên thở phào nhẹ nhõm nói thật, "Vừa nãy cậu ta nhìn thấy Thôi Liêm nhưng thật ra là tôi, nguy hiểm thật, suýt chút nữa bị phát hiện!"
"Tôi nói chứ sao vừa nãy anh lại bay ra...!về sau cẩn thận một chút."
Dư Xuyên đặt tạp chí xuống, dựa vào sô pha, bĩu môi nói: "Cậu ta nói một đống chuyện không thể giải thích được với tôi, còn muốn sờ mặt tôi, cho nên tôi mới mau chóng chạy ra đây!"
"Cái, cái gì?" Trình Hạo lập tức ngồi thẳng người, "Sao anh ta lại muốn chạm vào anh!"
"Cậu ta tưởng tôi là Thôi Liêm, rồi nói xin lỗi gì đó..."
Gân xanh trên trán Trình Hạo nổi lên, "Sau này đừng dùng linh thuật bừa bãi ở bên ngoài!"
"Cậu hung dữ cái gì chứ!" Dư Xuyên cũng tức giận, "Tôi cũng không biết cậu ta sẽ nhìn thấy tôi!"
Mặt Trình Hạo tối sầm lại, hỏi: "Anh ta chạm vào anh thế nào?"
"Chưa có chạm vào, chỉ như vầy..." Dư Xuyên giơ tay trước mặt Trình Hạo, "Sau đó tôi đi ra!"
Lửa giận của Trình Hạo dần dần tắt ngấm, thuận miệng nói: "Cũng may không có bị phát hiện, nhất định không có lần sau..."
"Biết rồi!" Dư Xuyên buông tay ra, "Xe lăn của tôi còn ở bên trong, cậu đi lấy giúp tôi đi."
Trình Hạo không còn cách nào khác, phải vào phòng thay đồ để lấy xe lăn.
Khi bước ra thì va phải Phương Doãn, anh nói: "Tôi đã xem qua ảnh rồi, ảnh chụp rất đẹp nên không cần phải chụp thêm.
Sau khi tôi sửa ảnh xong sẽ gửi cho cậu vài tấm."
"Được...!nếu không có chuyện gì nữa thì chúng tôi đi trước." Trong lòng Trình Hạo có vướng mắc, bây giờ nhìn Phương Doãn thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
"Được rồi, khi nào về Lê Thành thì nói với tôi một tiếng."
"Được." Trình Hạo bế Dư Xuyên từ ghế sô pha lên xe lăn.
Phương Doãn yên lặng nhìn bọn họ, có chút hâm mộ nói: "Quan hệ anh em hai người tốt thật."
"Haha, vẫn còn được." Trình Hạo nhanh chóng đẩy Dư Xuyên ra khỏi cửa.
"Có gì đó không đúng? Cho dù là Thôi Liêm đi nữa, Phương Doãn chạm vào cậu ấy làm gì? Chạm mặt cậu ấy để xin lỗi thì chân thành hơn sao?"
Dư Xuyên trầm ngâm nói: "Cậu ta nói cậu ta ghen với Thôi Liêm."
"Ghen? Chẳng lẽ hai người bạn tốt cùng yêu một người phụ nữ...!sau đó tranh giành tình nhân? Tình tay ba thật loạn..." Trình Hạo không khỏi suy nghĩ.
"Đừng quan tâm đến họ, khi nào chúng ta đi tàu cao tốc?" Trước đây nghe Thường Duật kể về hành trình trên tàu, khung cảnh bên ngoài cửa sổ toa tàu thay đổi biến ảo, trong lòng Dư Xuyên khao khát được nhìn ngắm thử.
"Sáng mai có chuyến xe, buổi chiều sẽ tới nơi." Trình Hạo có chút bất an, cách đây không lâu hắn đã gửi tin nhắn cho cha nuôi viện trưởng, nói rằng hắn sẽ đi đến Đông Nam một chuyến.
Cho đến nay viện trưởng vẫn chưa hồi âm cho hắn.
Cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai người đã cách đây hai năm.
Lúc đó, họ vừa trở về từ chùa Như Ý, viện trưởng kêu hắn đến nhà ông ta một chuyến, Trình Hạo nhắn lại được.
Không ngờ vừa bước vào cửa, viện trưởng đã đề nghị cắt đứt quan hệ.
Cũng được, nếu đã cắt đứt, vậy thì cắt đứt hoàn toàn triệt để.
"Lên đường cần chuẩn bị những gì? Đồ khô? Nước uống? Nhất định phải có vali du lịch, nhớ mang theo đầy đủ đồ của tôi..." Dư Xuyên nói không ngừng, liệt kê những thứ cần thiết hàng ngày cho chuyến đi này.
Đến lúc nghe y nói còn phải mang theo kính râm và nước hoa, Trình Hạo có chút buồn cười nói: "Chúng ta không có đi du lịch, sao lại mang nhiều đồ làm gì?"
"Cậu ngốc à! Ở đó rất nóng, trên núi còn có nhiều muỗi.
Tôi đang lo lắng cho cậu đó!"
"Anh tri kỷ thật!" Trình Hạo giả vờ nói.
"Biết là tốt!" Dư Xuyên hừ một tiếng.
Về đến nhà, dưới ánh mắt theo dõi của Dư Xuyên, Trình Hạo thành công mua được hai vé tàu, sau đó, trong lòng hai người đều thấp thỏm chờ đợi cuộc hành trình không biết đến đâu kia.
Nhìn thoáng qua đối phương, Trình Hạo hỏi: "Có muốn chơi game không?"
"Chơi."
"Ủa? Thôi Liêm cũng ở đây!" Dư Xuyên nhìn di động của Trình Hạo, dù y chơi không tốt lắm, nhưng y đã hiểu sâu sắc một điều trong trò chơi này cần phải ôm đùi.
"Tôi thêm cậu ấy làm bạn từ khi nào vậy?" Trình Hạo có chút kỳ quái.
"Là lần trước..." Dư Xuyên không thèm giải thích, trực tiếp bấm vào điện thoại di động của Trình Hạo mời Hiệp sĩ bóng đêm gia nhập đội.
Thôi Liêm đồng ý, ngay sau đó lại có một người khác xin gia nhập đội, cái tên rất thật: Phương Doãn.
Trình Hạo bật micro nhỏ cho y, Dư Xuyên nói: "Hai người đều ở đó à?"
Hiệp sĩ bóng đêm chậm rãi gõ một dòng: "..."
Phương Doãn cũng bật micro, "Ồ, Thôi Liêm nói cậu không phải là anh chàng gắt gỏng sao, sao giờ lại biến thành cô nàng gắt gỏng rồi?"
Dư Xuyên nói: "À...!trước đó tôi dùng tài khoản của Trình Hạo để chơi với cậu ấy, nên kết thêm bạn tốt.
Tôi là cô nàng gắt gỏng."
"Haha..." Tiếng cười của Phương Doãn vang lên từ phía đối diện, "Cậu là cô nàng gắt gỏng? Sao lại đặt tên như thế?"
"Cái này không phải do trò chơi tự chọn sao?" Dư Xuyên khó hiểu.
"Quên đi, trò chơi sắp diễn ra rồi." Trình Hạo lừa gạt một câu.
Mặc dù Dư Xuyên là món ăn mà không tự biết, nhưng y