"Đúng vậy." Trong tháp Linh Lung, Thường Duật nhìn khuôn mặt càng ngày càng khó coi của Trình Hạo, thở dài: "Nếu không phải vì Tâm Trừng, ta thật sự không muốn nhìn thấy con chết."
Trong phòng Trình Hạo bị những chiếc đèn hoa sen bao quanh, ngọn lửa tuy mạnh mẽ nhưng không hề nóng mà lại có cảm giác lạnh thấu xương.
Hóa ra từ đầu đến cuối chỉ là một cái bẫy, cứ tưởng mình đã nhìn thấu thủ đoạn của hắn ta, muốn trở thành người phá bẫy, nhưng không ngờ người mắc bẫy lại chính là hắn.
"Tại sao?" Trình Hạo hỏi, "Từ khi nào ông muốn đánh đổi mạng sống của tôi cho Tâm Trừng?"
Có lẽ đã kiểm soát được mọi việc, Thường Duật vui vẻ giải thích với hắn: "Trong mấy năm qua, ta đã lập thêm một ngôi chùa Như Ý ở Bồng Sơn.
Ta đã dựng các trận pháp trên đường, thu hút rất nhiều tín đồ và khách hành hương đến đây.
Ta cho họ bất cứ điều gì họ muốn nên rất nhanh danh tiếng ở đây có thể đáp ứng các nguyện vọng đã lan truyền.
Những người đến để ước nguyện không quan tâm đó là đúng hay sai, chỉ cần ta có thể thực hiện mong muốn của họ, họ sẵn sàng hy sinh linh hồn của mình.
Ta đã lấy các mảnh linh hồn từ 623 người, cuối cùng khôi phục hoàn toàn linh thể của Tâm Trừng, nhưng tiếc là ta chưa từng tìm được một cơ thể phù hợp.
Khoảnh khắc con bước vào Bồng Sơn, ta cảm thấy con chính là người phù hợp nhất."
"Tôi hiểu rồi.
Đáng lẽ đêm đó tôi phải chú ý tới ông đã phát điên." Trình Hạo cười khổ, lúc đó hắn ở trước mặt Dư Xuyên còn đang buồn bực không thôi.
Thường Duật không chút áy náy tiếp tục: "Trước đây ta hỏi con, làm người bình thường hơn hai mươi năm vì sao đột nhiên muốn biết thân thế của mình? Con làm vì Dư Xuyên.
Bây giờ, ta cũng làm vì Tâm Trừng, loại tâm tình này của ta...!chắc là con có thể hiểu được."
"Tôi có thể hiểu được..." Ánh mắt Trình Hạo tối sầm, "Nhưng tôi không dám đồng ý!" Hắn đột nhiên ra tay, dùng sức mạnh của Thái Sơn đánh Thường Duật một đòn.
"Con cho rằng chỉ bằng sức của con có thể trấn áp được ta sao?" Thường Duật dễ dàng né sang một bên, vẽ vài nét lên người Tâm Trừng, một tấm khiên bảo vệ màu vàng bao phủ cô ở giữa.
Trình Hạo thấy vậy rút tay lại, đặt lên môi thì thầm, một luồng ánh sáng màu bạc đột nhiên tỏa ra từ đầu ngón tay của hắn.
Tiếng rì rầm tiếp tục vang lên, ánh sáng bạc giống như một lưỡi dao, trong chớp mắt phóng lớn lên hàng chục lần, đâm mạnh về hướng hắn chỉ tới.
"Con quả nhiên là thiên tài trăm năm của nhà họ Thường..." Phòng đá nhỏ hẹp nên Thường Duật dùng sức cầm dao ngăn lại, có lẽ không muốn Trình Hạo phá hủy đèn hoa sen.
Một luồng ánh sáng vàng từ cánh tay của hắn ta phóng ra bảo vệ lấy hắn ta, khi nó giao nhau với ánh sáng bạc, tạo ra những tia lửa nhỏ, Thường Duật hừ một tiếng, hơi cong môi: "Cái này con cũng học được rồi."
"Còn có thứ này!" Trình Hạo lên tinh thần, tay kia ngưng tụ một cột băng dài nửa mét.
Cột băng lớn dần trong không khí, vừa chạm vào lòng bàn tay Thường Duật, cánh tay của hắn ta đã đông cứng thành băng, dọc theo cánh tay lan ra toàn thân.
Tay Thường Duật bị đông lạnh không cử động được nên quay lưng lại, đơn giản dùng một tay khác để chống lại Trình Hạo.
Một tia sáng đỏ lóe lên trong lòng bàn tay hắn ta, một ngọn lửa rực cháy bay ra, không chỉ phá vỡ băng thuật của Trình Hạo mà còn khiến hắn bốc cháy.
Hắn không biết đó là loại lửa gì, không chỉ cực kỳ nóng mà còn dễ cháy hơn nhiều so với lửa thông thường, gần như khiến tóc hắn muốn bốc cháy.
"Thu lại!" Trình Hạo thu hồi dao bạc, lăn trên mặt đất dập tắt ngọn lửa trên người rồi lao về phía cửa đá.
Vốn dĩ hắn muốn thông báo cho Trương Thiên Sư thông qua pháp khí trên người Triệu Hưng Lam, nhưng khi quay lại nhìn trên vách tường trước cửa không có bóng dáng của Triệu Hưng Lam đâu? Chắc hẳn anh ta đã bất ngờ tỉnh dậy rồi bỏ chạy khi thấy có điều không ổn.
"Trình Hạo," Thường Duật bước chân đến gần, "Đừng vùng vẫy vô ích, hết thảy đều là ý trời."
"Cút mẹ ý trời của ông đi!" Trình Hạo cắn ngón tay, dùng tay tạo ấn, chiếc đinh hồn hắn mang theo từ tay áo bay ra, lập tức vô số chiếc đinh bao phủ khắp phòng đá chỉa về hướng Thường Duật, chờ hiệu lệnh.
"Thiên Quang Trận?" Thường Duật bất đắc dĩ nói: "Biết rõ không thể nhưng lại làm, con cần gì phải như vậy..."
Khoảnh khắc tiếp theo, hàng ngàn cái bóng đinh hồn bay về phía hắn ta, cố gắng đóng đinh hắn ta thành một cái sàng.
"Phá!" Thường Duật nhắm mắt lại, hô to một pháp quyết, toàn thân tỏa sáng rực rỡ.
Ánh sáng đó dường như làm tan biến mọi bóng đinh hồn, âm thanh trong tưởng tượng khi đâm vào cơ thể cũng không xuất hiện.
Trình Hạo cảm giác được ánh sáng chói mắt đang tới, vô thức che mắt lại.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy thuật pháp này trong cuốn sách Thường Duật đưa cho hắn.
Sau khi ánh sáng đi qua, một tiếng "ding" vang lên rõ ràng, chiếc đinh hồn trở về chiều dài ban đầu rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng phản phệ lại ập đến Trình Hạo, ép hắn vào cửa đá, ngực hắn như bị một tảng đá khổng lồ đè nát.
Thiên Quang Trận vốn là một chiêu có thể đả thương kẻ địch một ngàn, thương tổn bản thân tám trăm, nhưng Thường Duật trước mặt lại không nhúc nhích chút nào, hắn ta đưa tay về phía Trình Hạo: "Bỏ cuộc đi, sẽ kết thúc sớm thôi."
Trình Hạo thở hổn hển, "Trước đó là các người muốn sinh ra tôi, hiện tại muốn lợi dụng tôi muốn lấy lại mạng sống của tôi? Các người xem tôi là cái gì!"
Thường Duật thở dài, "Chuyện này không liên quan tới Tâm Trừng, ta biết ta có lỗi với con.
Nếu có kiếp sau..."
Hắn ta còn chưa nói xong, một con dao đồng đột nhiên từ trong bóng tối bay ra, đâm trúng vào vai hắn ta.
Trương Thiên Sư nhảy vào, nhìn thấy Trình Hạo ngã gục ở trong góc, vội vàng hỏi: "Anh không sao chứ?"
"Không sao!" Trình Hạo nhìn thấy Trương Thiên Sư hai mắt sáng lên, hắn vịn vào tường đứng dậy.
Thường Duật cau mày, ánh mắt nghiêm túc nhìn Trương Thiên Sư, "Sao lúc này cậu lại tới đây?"
Trương Thiên Sư giơ tay thu hồi con dao đồng lạnh lùng nói: "Lúc Thanh Hư nói với tôi đèn hoa sen thực sự ở đây tôi đã hiểu ra, nhưng ngay cả khi tôi khởi hành ngay lập tức, tôi cũng không có thời gian để ngăn cản ông.
May mắn là Triệu Hưng Lam ở đây, thuật pháp trao đổi đơn giản nhất, chắc ông cũng biết phải không?"
"Hai người đổi chỗ?" Thường Duật lau máu trên vai, nhẹ giọng nói: "Tôi đánh giá thấp cậu."
Trương Thiên Sư đứng trước kẻ địch nói: "Sư phụ Thường Duật, tôi vẫn luôn tôn trọng ông.
Ông đã cứu tôi khỏi vách đá, cho phép Trình Hạo học thuật pháp và cho Dư Xuyên một cuộc sống mới.
Tại sao bây giờ ông lại thay đổi? Một hai phải để cho con ruột của mình chết đi!"
"Nếu nó không chết, Tâm Trừng sẽ vô vọng."
"Thượng Duật, ông bị ám ảnh rồi." Trương Thiên Sư liếc nhìn chiếc giường đá phía sau, cảm khái nói: "Chuyện đã xảy ra như vậy, tôi phải đắc tội rồi!" Hắn ta phóng con dao đồng thành một thanh kiếm khổng lồ, lưỡi kiếm sắc bén mang theo ý định đâm tới Thường Duật.
Thường Duật dùng tay không vẽ một nửa hình tròn, tạo thành một tấm khiên chặn đòn tấn công của thanh kiếm khổng lồ, hắn ta âm thầm làm phép, từ trong hư không tóm lấy cổ Trình Hạo.
Trình Hạo