"Ưm..."
Chẳng biết đã qua bao lâu, Hajoon khó khăn mở mắt ra.
Mọi thứ đều là một màn tối đen kịt, ah là do tấm khăn bịt mắt này mà cô không xác định mình đang ở đâu.
Hajoon khẽ tự lay lay người, quả nhiêm không chỉ chân mà tay cô đều bị trói chặt.
Gặp phải bắt cóc rồi.
Những lúc thế này đáng lẽ cô nên hoảng loạn mới đúng nhưng xem ra thay vì gặp lại Soojin thì chuyện này vẫn chưa hẳn là gì.
Nhưng mà kết quả dù gì cũng là chết cả thôi.
Hajoon thả lỏng cơ thể như mọi sức lực đã bịt hút sạch, cô thầm cười cho cái số phận khốn nạn của mình.
Đã thoát khỏi nơi đó rồi mà vẫn còn gặp phải đám này.
Đến nước này chỉ còn cách chịu chết ở đây thôi.
Bỗng trong cái không gian tĩnh lặng ấy cô nghe có tiếng hơi thở gấp gáp đâu đó quanh đây.
Dù không thể nhìn thấy nhưng cô chắc chắn nó ở rất gần.
Theo như phán đoán thì ngoài Hajoon ra thì vẫn còn một người nữa cũng đang bị bắt cóc ở đây.
" Ừ đấy, vậy nên tao mới bảo mày đừng cho bọn nó biết vị trí của chúng ta.
Lỡ có đứa nào làm phản thì chết cả lũ."
Sau tiếng mở cửa là một giọng nói quen thuộc mà cô mới được nghe gần đây.
Người con trai mặc trên người bộ y phục của cảnh sát đi vào cùng với một tên đồng bọn khác.
Nghe sơ qua câu chuyện thì hẳn chúng là bọn bắt cóc chuyên buôn bán phụ nữ sang biên giới.
Nhưng giờ biết thế cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Cái mạng của cô đến đây là toi thật rồi.
" Mày tóm được hai đứa luôn hả?" Tên còn lại chú ý đến có hai người phụ nữ bị chói nhốt trong phòng.
" Ừ, có một đứa tự đưa thân đến nộp mạng tội gì mà không tóm luôn." Tên mặc đồ cảnh sát cười khẩy tay bỏ chiếc mũ cảnh sát trên đầu xuống.
Nói chuyện một hồi bọn chúng mới bỏ đi, căn phòng lại một lần nữa chìm vào bóng tối sau cái đóng sầm cửa.
Hajoon im lặng cố gắng chấn an bản thân nhưng thật sự cô đã quá tuyệt vọng.
Cảm giác đợi chờ cái chết đến cũng thật đáng sợ.
Có lẽ cô sẽ không chết nhưng cuộc sống sau này sẽ chỉ còn là bóng tối thôi.
So với...so với việc ở bên Soojin.
Hajoon mím chặt môi ngăn không cho những giọt nước mắt rơi xuống.
Lúc này cô không thể không thôi sợ hãi phần nào đó là hối hận vì đã tự ý chạy trốn.
Hajoon ngả đầu vào bờ tường, dù đang khóc nhưng tiếng khóc của cô vẫn không thể thốt thành tiếng do bịt miệng.
Cảm giác câm lặng này thật đáng sợ.
Hajoon bỗng bật ra một hơi thật lớn để buông xuôi mọi thứ.
Trong thâm tâm rọi lên tia hy vọng có thể thoát khỏi đây.
Đôi chân bị dây thừng chói chặt cản trở việc cử động, Hajoon dúc vào tường để lấy