Soojin, chắc chắn là cậu ấy rồi.
Đây là người duy nhất cô có thể nghĩ đến lúc này.
Nhưng là Soojin thì mới có vấn đề.
"...Kang Soojin..!" Hajoon run rẩy gọi tên cậu.
Không có bất cứ một phản hồi nào, Hajoon bắt đầu hoang mang.
Cô vội vàng dùng hết sức bình sinh của mình để ngồi dậy.
Mọi thứ vẫn chỉ là một không gian yên tĩnh.
Lẽ nào cô đã đoán sai rồi sao?
" Tao có món quà ngờ giành cho mày đấy."
Tiếng Soojin phát ra từ phía sau làm Hajoon giật mình.
Từ lúc nào mà cậu ta đã đi ra đằng sau cô rồi.
Soojin cởi chói cho cô, thời gian như bị bóp chặt lại.
Hajoon e dè:
" B..bất ngờ sao..?"
" Ừ! Mày tháo bịt mắt ra đi." Soojin bình thản nói sau khi cởi chói tay và chân cho cô.
Hajoon cảm nhận một áp lực nặng nề.
Khi tháo tấm khăn bịt mặt ra cô sẽ đối diện với thứ gì đây? Hai cái xác của những kẻ đã hãm hiếp cô hay là gương mặt phần nộ của Soojin.
Hajoon run rẩy dơ tay tháo băng bịt mắt xuống.
Do ở trong bóng tối lâu mà cô có chút bất ngờ khi thấy lại ánh sáng.
Khác với những gì Hajoon nghĩ, không phải là những hình ảnh máu me hay gương mặt của người con trai cô luôn e sợ mà là một sợi dây thừng.
Đúng vậy, chính xác là một sợi dây thừng.
Hajoon đứng hình ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì Soojin đã tiếp lời.
" Merry Christmas!"
Dứt lời sợi dây thừng đã nằm ngay dưới cổ cô, Hajoon hoang hồn lại thì mọi chuyện đã muộn.
Soojin dùng sợi dây ra sức siết chặt cô cổ lại mặc cho Hajoon đang vùng vẫy bất lực.
" Chắc là mày không biết, chuyện tao vừa thay điện thoại mới." Soojin từ tốn nói, cậu ghé sát tai cô để cô có thể nghe rõ nhất:" Và đó là lí do mày lớn gan chạy trốn nhỉ? Vì không có sự giám sát của tao?"
Hajoon tái xanh mặt, cô đã từng nghĩ đến tình huống đó khi bị nhốt ở đây nhưng đã quá muộn rồi.
Hajoon khó khăn quay đầu lại, đập vào mắt cô là gương mặt tức giận của Soojin.
Giống hệt với trước đây, những lần mà cậu tức giận với cô ấy.
Hajoon thở nhẹ một hơi, hai hàng nước mắt cứ thế trào ra.
Đau lắm, sợ lắm, khó thở lắm, cái chết đến đau đớn lắm.
Nhưng mà, thật sự là Soojin.
Cậu thật sự đã xuất hiện trước mắt cô rồi.
" Sao mày lại khóc? Hối hận rồi sao?" Soojin nhìn Hajoon với ánh mắt khinh bỉ, tay cậu càng siết chặt hơn.
Kiệt sức cùng với việc bị siết cổ, Hajoon không thể thốt lên được câu nào.
Cô dần thả lòng người ra buông xuôi tất cả.
Như này cũng không đến nỗi, cuộc sống chó chết này còn gì để cô lưu luyến nữa đâu.
Chết dưới tay Soojin cũng không phải là một ý tưởng quá tệ.
"....."
Hajoon mở mắt nhìn trần nhà, đúng là căn phòng quen thuộc là nhà của Soojin đây mà.
Cô vẫn còn sống ư? Hajoon mơ màng xoay người sang một bên chợt