" Chậc!"
Tiếng tặc lười ở phía ngoài cửa làm cô rùng mình.
Soojin khó chịu nhìn cô một cách chán nản.
Hajoon sợ hãi co người lại.
" Soojin..."
" Chán mày thật đấy." Soojin bực bội lại gần cô.
Hajoon càng sợ hãi lùi lại nhưng đã áp sát bức tường rồi.
" Ngu cũng vừa phải thôi chứ lớn lại."
Hajoon sốc nặng, những lời nói thô lỗ vừa rỗi phát ra từ miệng Soojin sao? Khác hẳn với sự ôn hoà của cậu ta trước đó.
Đúng là không khí ghê người cô đã nhận thấy khi ở nhà tăm.
Soojin cứ như một con người khác.
" Tao đã phải mất công dựng cả một câu chuyện để tha cho mày một đường sống.
Thế quái nào mày vẫn muốn đâm đầu vào chỗ chết vậy hả?" Soojin nói với giọng điều khó chịu.
Hajoon như chết nặng, dường như cô đã phần nào hiểu ra vấn đề.
Sở dĩ Soojin gọi cảnh sát và dàn dựng vụ án tự sát là để cô xoá bỏ sự nghi ngờ của cô về cậu, từ đó Soojin có thể tha chết cho cô.
Vậy mà cô lại một lần nữa vì sự tò mò mà lại chui đầu vào hang.
Soojin mạnh bạo dùng tay bóp cổ cô.
Hajoon khó thở cựa quây.
Lực tay của Soojin quá mạnh cô căn bản không thể thoát ra được.
" Tao không muốn mất thời dọn xác đâu nên sẽ tiễn mày một cách nhanh tróng và gọn gàng nhất.
Còn lời nào muốn nói thì nói nốt đi."
Soojin bình thản khi tay vẫn còn bóp nghẹt cổ cô.
Ánh mắt cậu thật lạnh lùng.
Phút chốc mọi hình ảnh đẹp đẽ nhất về cậu đều vỡ ra thành từ mảnh.
Hajoon bật khóc, cô khóc cho sự ngu ngốc của mình.
Khóc vì người con trai mà cô yêu.
Cô đã từng rất ngưỡng mộ cậu, cô đã luôn ao ước có thể hoà nhập cùng cậu vì như vậy cô có thể thoát khỏi cuộc sống nhạt nhẽo trước đây.
Hajoon nấc lên những khó khăn, Soojin thả lỏng tay ra một chút những sát khí từ cậu vẫn làm người ta kinh hãi.
" Tôi...!thích cậu..."
Vẻ mặt của Soojin không chút biến sắc trái lại còn cho thấy cậu càng thêm thất vọng.
" Ha, tao đã nghe chán câu này rồi."
Đúng vậy, một hotboy như cậu đâu còn lạ gì mấy lời tỏ tình này nữa.
Kể cả những người con gái từng chết dưới tay cậu không ít cũng nói những lời này.
" Vậy..sao..tôi xin lỗi." Hajoon mím môi.
" Mày xin lỗi làm cái mẽo gì?" Soojin vẫn thản nhiên hỏi.
Hajoon nằm lấy tay cậu, nước mắt cô nhoà vào mồ hôi.
Từng hơi thở của cô đang yếu dần đi.
" Xin lỗi vì sự ngu ngốc này....Đáng..lẽ tôi không nên đến đây cùng cậu..đáng ra tôi không nên tò mò..." Hajoon hấp hối, khoé miệng cô đã bắt đầu xuất hiện những bọt trắng rồi.
" Nhưng mà...tôi vui vì được ở cùng cậu ngày hôm nay."
Soojin im lặng, cậu từ từ thả cô ra.
Hajoon ngã xuống nền đất lạnh toát, không còn sức để ho nữa rồi.
Trái tim cô đập mạnh quá, nó muốn nhảy ra ngoài.
Soojin nhìn cô với biểu cảm thản nhiên, cậu đang đợi điều gì thế? Cô ngất lịm đi vì mệt mỏi, thật là đau đớn quá.
!!?
Hajoon bừng tỉnh dậy, lại