Thấy anh cứ chăm chú nhìn về một hướng như vậy cô cũng theo tầm mắt của anh nhìn theo.
Thì liền thấy Mục Sở với Thẩm Đường đang cười nói ở công viên đối diện.
Triệu Vi nhíu chặt mày lại tay cũng bất giác bấu vào nhau.
Cố đè nén sự ghen ghét nơi đáy mắt rồi mới dám quay sang nhìn anh mở miệng hết sức ngọt ngào.
"Hai cậu ấy thân nhau thật,tớ cũng ước có một người bạn thân như vậy đó"
"Ừm"
Anh đáp lại cho có lệ với cô rồi lại tiếp tục chăm chăm nhìn về phía hai cô gái kia.
Hôm nay Thẩm Đường mặc một set đồ thể thao trắng đen,quần áo ôm vào cơ thể càng phát họa lên đường cong tinh tế của cô,mồ hôi ướt đẫm vài sợi tóc liền được cô vén ra sau tai để lộ vành tai trắng nõn.
Đã thế cô còn cười rộ lên trông rất mê người.
Lâu lâu có vài anh chàng đi ngang qua cũng phải dừng lại dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô.
Thấy một màn như vậy Lục Viễn khẽ nhíu lấy cặp chân mày,trong lòng hơi bức bối liền đứng lên rồi đi xuống về phía hai cô gái kia.
Dường như anh chẳng hề quan tâm đến Triệu Vi bên cạnh cứ thế mà đi thẳng xuống chẳng nhìn cô nàng một cái.
Anh như vậy càng làm cho cô nàng thêm tức giận hơn,nhưng tức giận thì cũng không làm được gì cả thế là Triệu Vi vẫn cố nén biểu cảm dữ dằn của bản thân xuống rồi lại chạy bước nhỏ theo sau anh.
Mải nói chuyện nên Thẩm Đường cùng Mục Sơ không để ý xung quanh cho lắm.
Đột nhiên kế bên xuất hiện bóng dáng cao lớn của Lục Viễn cùng với tầng không khí lạnh lẽo bám lấy,lúc này đây tầm mắt hai cô nàng mới di chuyển nhìn về phía anh.
Một thân anh cao lớn từ trên cao nhìn xuống,anh mặc quần tây kết hợp với áo sơ mi cổ trụ.
Tiếp đến là khuôn mặt đẹp trai kinh diễm kia.
Đột nhiên xuất hiện rồi cũng chẳng nói một lời cứ thế dán mắt vào Thẩm Đường.
Không biết có phải Mục Sơ nhìn lầm hay có nghe nhầm hay sao đấy.
Mà anh họ của cô mắt thì nhìn chằm chằm Thẩm Đường nhưng lời nói lại chỉa về phía cô.
Hay do nay cô với Thẩm Đường mặc đồ giống nhau nên nhất thời anh bị hoa mắt không phân biệt được.
"Tiểu Sơ này , ai cho em mặc cái bộ đồ ôm sát như vậy ra đường còn ra thể thống cái gì nữa?"
"!.
.
"
Thẩm Đường nuốt nước bọt,đôi mắt bồ câu khẽ chớp hết nhìn khuôn mặt đen xì của anh thì lại liếc nhìn vẻ mặt trợn mắt há mồm của Mục Sơ.
Nhưng bộ đồ của cô với Mục Sơ mặc rất là bình thường mà.
Cô nhỏ giọng cúi đầu.
"Cậu! cậu mắng lộn người rồi với lại tớ thấy bộ đồ trông rất đẹp mà ,cậu nhìn xem ai cũng mặc như thế mà"
"!.
"
Giọng nói mềm mỏng của cô truyền vào tai,thì anh mới ý thức được hành động của bản thân.
Anh vừa làm cái hành động gì thế này,hết thuốc chữa rồi.
Lục Viễn hơi gãi đầu rồi quay sang nhìn Mục Sơ như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
"Đang mắng em đấy còn nhìn cái gì,đi về nhà thay đồ lẹ lên"
Tự nhiên bị mắng oan uổng,Mục Sơ trề môi rồi ôm cánh tay của Thẩm Đường kéo đi.
Lúc đi còn không quên lè lưỡi nhìn anh.
Làm xong động tác thì cũng ba chân bốn cẳng từ đi bộ thành chạy mất dạng.
Cô còn muốn sống ,chưa muốn đại ma vương xử phạt đâu.
Lục